Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1305 - Chương 1305: Biển Rộng Trời Cao

Chương 1305: Biển rộng trời cao Chương 1305: Biển rộng trời caoChương 1305: Biển rộng trời cao

Chuong 1305: Bien rong troi cao

"Chuồn cái gì? Tiên của chúng ta còn ở đây."

"Vậy chúng ta cầm tiền rồi chuồn?”

"Ngươi còn mặt mũi sao?" Từ tam thiếu gia trừng mắt nhìn Hoắc thiếu gia: "Đã đứng ra diễn "tình nghĩa hơn vàng" rồi thì phải diễn cho trọn vẹn."

"Chúng ta diễn rất trọn vẹn rồi. Ngay cả 5 triệu "đạo cụ" cũng mang ra rồi. Vấn đề là tên khốn A Kiên kia đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, không biết có nhìn thấy hay không?”

Hóa ra, lý do lân này Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia mang tiên đến là muốn "tỏa sáng”;lấy le" một chút.

Theo như bọn họ biết, Thạch Chí Kiên làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, biết đâu lập tức sẽ xoay chuyển tình thế, cho nên bọn họ mới đến đây "đánh cược" một phen, thể hiện tinh thần "tình sâu nghĩa nặng" bất khuất, cũng để cho Thạch Chí Kiên nhìn thấy bọn họ nghĩa khí như thế nào, nhưng nhìn tình hình hiện tại, có vẻ hỏng bét rồi.

Trong lúc Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia không biết phải làm sao, Nhan Hùng và đàn em của Hào cà thọt đối mặt với đám đông đang kích động, đột nhiên...

Tiếng đàn guitar vang lên.

Tiết tấu tiếng guitar điện lập tức áp đảo toàn trường.

Tiếp theo là tiếng trống."Đùng đùng! Đùng đùng."

"Ơ, chuyện gì vậy?”

Chỉ thấy tấm màn lớn trên sân khấu từ từ được kéo ra, để lộ một ban nhạc.

Người chơi guitar chính là "Thiên tài âm nhạc" Hoàng Triêm đã ký hợp đồng hai mươi năm với Thạch Chí Kiên.

Đứng sau Hoàng Triêm, chơi trống, đàn organ... chính là các thành viên của ban nhạc Hương Giang Thanh Ngọc Liễu do Hoàng Triêm thành lập.

Nhưng điều này vẫn chưa đủ để khiến cho khán giả bên dưới im lặng. Điều khiến cho mọi người trố mắt nhìn, im phăng phắc chính là Trịnh Thiệu Thu, diễn viên đang hot trong làng điện ảnh đang đứng giữa sân khấu, tay cầm mic, mặc trang phục của Elvis Presley.

Trịnh Thiệu Thu đeo kính râm, để kiểu tóc vuốt ngược, tóc mai dày kiểu Elvis Presley, mặc áo khoác sequin, quần ống loe sequin bó sát, mông bị quần bó chặt, tạo dáng "chim cút", kiêu ngạo khoe chiếc mông cong hoàn hảo của mình.

"Khu khụ, đây là Trịnh Thiệu Thu?”

"Đúng vậy, là Sở Lưu Hương của chúng ta."

"Sở Hương Soái ra rồi."

"Wowl"

Sau khi Trịnh Thiệu Thu ký hợp đồng bán thân hai mươi năm với Thạch Chí Kiên, Thạch Chí Kiên bắt đầu lăng xê hắn, không chỉ cho hắn đóng quảng cáo tuyết lê đường phèn, mà còn dựa vào bài hát "ruột" "Anh yêu em, em yêu anh, tuyết lê đường phèn ngọt ngào" can quét toàn bộ Hồng Kông, hơn nữa còn được Thạch Chí Kiên giới thiệu cho Cổ Long, bậc thầy võ hiệp, đóng vai chính trong bộ phim "Sở Lưu Hương” của Gia Hòa.

Cùng với việc bộ phim này bán chạy vào dịp Tết, trong phút chốc, Sở Hương Soái do Trịnh Thiệu Thu đóng đã nổi tiếng khắp Hương Giang. Bản thân hắn càng trở thành biểu tượng của Sở Lưu Hương, cũng trở thành thần tượng trong lòng vô số người dân Hồng Kông.

Thời đại này, sức mạnh của thần tượng là vô hạn.

Hơn nữa, Trịnh Thiệu Thu lại đẹp trai như vậy, lại tài giỏi như vậy.

Vì vậy, khi hắn đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, mọi người ở hiện trường đầu tiên là ngẩn người, cả trường im lặng. Sau đó là tiếng hò hét như sóng thần

"Hương Soái, ta yêu ngươi."

"Sở Lưu Hương, ta yêu ngươi."

“Trịnh Thiệu Thu, ta yêu ngươi."

Mọi người hò hét như phát điên, hiện trường đòi nợ ban đầu trong nháy mắt biến thành "hiện trường đuổi theo thần tượng”.

Lợi Tuyết Huyễn đang trốn ở gần đó quan sát mọi chuyện không khỏi cau mày.

Ở một nơi khác, Lý Chiếu Cơ, Quách Đức Thắng và Phùng Cảnh Kỳ cũng nhíu mày.

Lý Giai Thành, ông trùm của Trường Giang Thực Nghiệp, người được Lợi Tuyết Huyễn yêu cầu đến hiện trường để "tiếp sức" cho đám cổ đông nhỏ lẻ, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao trong lòng lại bất giác thốt lên một câu: "Hỏng rồi."

Hắn đã đấu với Thạch Chí Kiên nhiều lần, hiểu rõ Thạch Chí Kiên là người không theo lẽ thường. ...

"Xin chào mọi người. Ta là Trịnh Thiệu Thu.”

Trên sân khấu, Trịnh Thiệu Thu mặc trang phục Elvis Presley, tháo kính râm xuống, vẫy tay chào mọi người.

"Oa, Trịnh Thiệu Thu, ta yêu ngươi chết mất."

"Ta rất thích Sở Hương Soái do ngươi đóng."

Mọi người bên dưới đã quên mất mình đến đây làm gì, đều phấn khích hét lớn.

"Xin lỗi! Hôm nay ta được Thạch Chí Kiên tiên sinh mời đến đây chủ yếu là muốn hát cho mọi người nghe một bài hát. Không biết mọi người có thích không?" Trịnh Thiệu Thu giơ mic về phía khán giả bên dưới.

"Thích." Tiếng hô hào như sấm rền.

Trong xe, Lợi Tuyết Huyễn suýt chút nữa tức giận đến mức nhắm mắt lại: "Thích cái gì? Các ngươi đến đây là để đòi nợ hay là đến nghe hát?"

"Vậy thì tốt, bây giờ buổi biểu diễn bắt đầu. Bài hát đầu tiên là một bài hát mới do Thạch Chí Kiên tiên sinh sáng tác dành riêng cho mọi người. Hắn bảo ta nói với mọi người là, với tư cách là người phụ trách công ty, chủ sở hữu của xây dựng Lợi thị, hắn chưa bao giờ quên mọi người, cũng hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ xây dựng Lợi thị, ủng hộ Thần Thoại. Hắn còn nói, làm người phải biết cởi mở, chỉ có như vậy mới có thể "biển rộng trời cao". Bây giờ ta sẽ dành tặng bài hát mới "Biển rộng trời cao" này cho mọi người."
Bình Luận (0)
Comment