Chương 1320: Cuộc sống hạnh phúc của Vương Phú Quý ở nhà chung cư cho thuê
Chương 1320: Cuộc sống hạnh phúc của Vương Phú Quý ở nhà chung cư cho thuêChương 1320: Cuộc sống hạnh phúc của Vương Phú Quý ở nhà chung cư cho thuê
Chương 1320: Cuộc sống hạnh phúc của Vương Phú Quý ở nhà chung cư cho thuê
Đinh Vĩnh Cường không cảm thấy bất ngờ khi Thạch Chí Kiên giúp mình hối lộ cấp trên, vì Thạch Chí Kiên đã nói với hắn, không được tham lam, một đồng cũng không được lấy, cần tiền thì Thạch Chí Kiên sẽ cho hắn.
"Ta đương nhiên cũng thăng chức. Làm thanh tra khu Loan Tử lâu như vậy rồi, lần này ít nhất cũng phải làm "giám sát thực tập”.
"Thật sao? Chúc mừng Tế Cửu ca." Đinh Vĩnh Cường cười nói.
"Chúc mừng cái gì? Chưa chắc chắn đâu." Trần Tế Cửu mắng một câu, ngậm điếu thuốc trong miệng: "Cần những cấp dưới như ngươi cố gắng hơn nữa."
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Làm gì? Bây giờ cơ hội đến rồi. Cấp trên ra lệnh bảo ta tìm hai người thông minh, võ nghệ cao cường để bảo vệ Rockefeller. Hắn đang ở nhà A Kiên, ngươi vừa hay thích hợp." Trần Tế Cửu lấy bật lửa ra châm thuốc, rồi ném bật lửa cho Đinh Vĩnh Cường.
Đinh Vĩnh Cường nghe xong liền ngẩn người, cũng dùng bật lửa châm thuốc, hút một hơi, nói: "Chỉ có một mình ta sao?"
"Đương nhiên là không." Trần Tế Cửu hút một hơi thuốc: "Lac ca coi trọng ngươi, muốn cho ngươi thay ta làm thanh tra khu Loan Tử. Nhưng đám người phụ trách liêm chính bên trên lại coi trọng một người khác. Các ngươi là đối thủ cạnh tranh."
'Ai vậy?”
"Ngươi cũng quen đấy, cùng khóa với ngươi, đều học ở trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh, hình như còn là bạn tốt của ngươi nữa." Trần Tế Cửu ngậm điếu thuốc, ném một tập tài liệu cho Đinh Vĩnh Cường: "Này, chính là hắn."
"Không thể nào, Nhậm Đạt Dung?" Đinh Vĩnh Cường nhìn tập tài liệu roi nhìn Trần Tế Cửu, ánh mắt kỳ lạ: "Sao hắn lại được điều đến đây?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Chúng ta đều là người làm công, Toàn Quyền là ông chủ của chúng ta, ai cũng phải nghe lời hắn."
Trần Tế Cửu chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có một cảnh sát mặc thường phục đẩy cửa bước vào, nói với Trần Tế Cửu: "Tế Cửu ca, có một người tên Nhậm Đạt Dung đến báo cáo với ngươi."
Trần Tế Cửu gật đầu: "Bảo hắn vào đi. Ta giới thiệu đồng nghiệp cho hắn biết." Hắn quay đầu lại nói với Đinh Vĩnh Cường: "Nhớ kỹ, ngươi và ta đều là người của Lạc ca, không cùng phe với đám người làm liêm chính. Nhậm Đạt Dung này là do đám người liêm chính kia cử đến, ngươi cũng hiểu là có ý gì. Nói tóm lại, lần này, cho dù Lạc ca hay là ta, chúng ta đều ủng hộ ngươi thăng chức."
"Rõ." Đinh Vĩnh Cường trả bật lửa cho Trân Tế Cửu, đứng nghiêm. ...
Buổi sáng, nhà chung cư cho thuê.
Rockefeller có thói quen dậy sớm, đầu tiên hắn đứng ở tâng dưới chờ Đặng Cửu Công đánh một bài Thái Cực Quyên.
Ở Mỹ, Rockefeller từng nghe nói Trung Quốc có một loại võ công rất lợi hại, người già tập có thể sống lâu hơn. Chờ sau khi đánh quyền xong, Rockefeller đã đổi tên thành Vương Phú Quý, thân thiết tạm biệt Đặng Cửu Công.
Đặng Cửu Công đi xem thông dịch người Tây ngủ cùng với mình tối qua đã tỉnh chưa? Tối qua, tên này co rúc như con chim cút, cả đêm run lẩy bẩy, khiến cho Đặng Cửu Công cũng ngủ không yên. Cho đến khi trời sáng, tên này mới ngủ.
Đặng Cửu Công bước vào phòng.
Rockefeller lên lầu, vừa bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng.
Thì ra Thạch Ngọc Phượng đã chuẩn bị bữa sáng xong, là bữa sáng kiểu Trung Quốc rất đặc trưng, bánh trứng vàng óng, trứng vịt muối chảy dầu, quay thơm phức, còn có cháo trứng thịt bằm nóng hổi...
Ban đầu, Thạch Ngọc Phượng định làm đồ ăn kiểu Tây, sợ Vương Phú Quý ăn không quen. Trong trí nhớ của nàng, người Tây thích nhất là cà phê đắng hơn cả thuốc Bắc, giăm bông mặn ngọt không phân biệt, còn có bánh sandwich mỏng hơn cả bánh bao, nhưng Thạch Chí Kiên lại bảo nàng lấy hết bản lĩnh ra, làm một bàn đồ ăn Trung Quốc đặc trưng.
"Xin lỗi, Vương Phú Quý tiên sinh, nơi này của chúng ta nhỏ, không có gì để chiêu đãi ngươi, ta chỉ làm đại mấy món, ngươi nếm thử xem có thích không?" Thạch Ngọc Phượng xoa tay vào tạp đề, nói với Rockefeller.
Lúc này, hai trợ lý của Rockefeller cũng đến.
Người thông dịch da trắng "hàng dởm'" kia mặt mày bẩn thỉu, khóe mắt còn có ghèn, vừa dụi mắt vừa thông dịch cho Rockefeller.
Còn nữ thư ký tên Catherine thì tò mò nhìn đồ ăn trên bàn, hoài nghi có ăn được không.
Rockefeller cười tươi, ngồi xuống, chỉ vào quẩy: "Đây là cái gì?"
"Đây là quấy"
"g2"
"Chính là... cái kia..." Thạch Ngọc Phượng không biết phải giải thích như thế nào.
Thông dịch người Tây cũng không biết phải dịch như thế nào.
Thạch Chí Kiên nói: "Đây là "bánh mỳ Pháp" của Trung Quốc."
Bánh mỳ Pháp là loại bánh mỳ người Pháp thích ăn nhất, hình dạng giống cây gậy.
Rockefeller gật đầu: "Hóa ra là vậy. Nhưng bánh mỳ Pháp cứng, sao cái này lại mềm?”
"Là vì nó đã nguội. Nóng lên là nó cứng ngay."
"Ơ? Lại còn liên quan đến nhiệt độ. Thú vị thật." Rockefeller cười nói.
Dưới sự giới thiệu của Thạch Chí Kiên, Rockefeller cầm đũa lên nếm thử mấy miếng quẩy, lại lấy một miếng trứng vịt muối ăn mấy miếng. Ban đầu hắn còn thờ ơ, đột nhiên hai mắt sáng lên, không khỏi kinh ngạc: “Chúa ơi, không ngờ lại ngon như vậy?”