Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1334 - Chương 1334: Hắn Có Khóc Cũng Chẳng Ai Dỗ

Chương 1334: Hắn có khóc cũng chẳng ai dỗ Chương 1334: Hắn có khóc cũng chẳng ai dỗChương 1334: Hắn có khóc cũng chẳng ai dỗ

Chương 1334: Hắn có khóc cũng chẳng ai dỗ

Sau khi Thạch Chí Kiên sắp xếp cho Rockefeller ở khách sạn Peninsula ở bán đảo Cửu Long xong thì cũng đã gần 6 giờ tối.

Thạch Chí Kiên lại dặn dò Đinh Vĩnh Cường và Nhậm Đạt Dung, hai người phụ trách bảo vệ Rockefeller: 'Mấy hôm nay rất quan trọng, vất vả cho hai ngươi rồi. Ngoài ta ra, đừng có để cho Rock tiên sinh tiếp xúc với bất cứ ai”

"Hiểu rồi. A Kiên, ngươi cứ yên tâm." Đinh Vĩnh Cường võ ngực đảm bảo: "Chỉ cần có ta ở đây, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào."

Thạch Chí Kiên lại nhìn Nhậm Đạt Dung.

Nhậm Đạt Dung nói: "Ngươi cứ yên tâm về việc ta làm. Tuy lần này ta và Cường ca là đối thủ cạnh tranh, nhưng ta làm việc rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không kéo chân sau."

Lúc này Thạch Chí Kiên mới yên tâm. Hắn sợ nhất là Đinh Vĩnh Cường và Nhậm Đạt Dung bất hòa, như vậy rất dễ bị lộ sơ hở, để cho người ta có cơ hội.

Thử nghĩ xem, nếu như có người tranh thủ cơ hội gặp mặt riêng với Rockefeller, tin tức này truyền ra ngoài sẽ khiến cho giá trị của cuộc đấu giá bữa tối giảm xuống rất nhiều.

Đã có thể gặp mặt riêng với Rockefeller rồi thì ma mới tham gia cuộc đấu giá tốn kém này. ...

Sau khi bận rộn xong, Thạch Chí Kiên trở về nhà. Lúc này hắn mới phát hiện mình đói lắm rồi, may mà Thạch Ngọc Phượng đã để lại cơm cho hắn.

"A Kiên, ngươi nói cũng kỳ lạ. Lúc tên người Tây Vương Phú Quý kia còn ở đây, ta mong hắn đi nhanh nhanh. Hắn đi rồi, ta lại cảm thấy nhà cửa vắng vẻ." Thạch Ngọc Phượng rót một ly nước, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Thạch Chí Kiên ngồi đối diện, cam bát cơm ăn ngấu nghiến. 9ehto

Thạch Chí Kiên cầm đũa, gắp cơm và thịt cá trong bát, hai má phồng lên.

Hắn ngẩng đầu lên, cười với Thạch Ngọc Phượng, sau đó khó khăn lắm mới nuốt được cơm xuống.

Trong mắt Thạch Ngọc Phượng, cách ăn của Thạch Chí Kiên là đáng bị mắng, giống như "ma đói" vậy, đều là học từ Sỏa Cường, không ra dáng người.

"Dù sao ngươi cũng là người có thân phận, có địa vị rồi, ăn uống có thể lịch sự một chút được không. Ở bên ngoài sẽ bị người ta cười đó." Thạch Ngọc Phượng đưa một ly nước cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhận lấy ly nước, uống một hơi, nuốt cơm xuống, sau đó mới cười nói: "Ngươi cũng nói phải lịch sự ở bên ngoài. Đây là ở nhà, ngoài ngươi ra còn có ai đâu, lịch sự cho ai xem?”

Thạch Chí Kiên nói xong, tiếp tục cầm đũa ăn ngấu nghiến, một đĩa thịt cá lớn, một bát cơm lớn nhanh chóng biến mất.

Không biết tại sao, Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Thạch Chí Kiên ăn như vậy bỗng cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc trước cũng như vậy, nàng để lại cơm cho hắn, hắn trở về từ trường cảnh sát cũng ăn ngấu nghiến như thế.

Nhanh chóng ăn hết bát cơm, Thạch Chí Kiên mới lấy một tờ khăn giấy lau miệng: "No rồi."

Không có phản ứng. Nhìn lại, Thạch Ngọc Phượng đang chống cằm nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.

"Này, ngươi làm gì vậy? Đi vào cõi thần tiên sao?" Thạch Chí Kiên đưa tay ra, lắc lắc trước mặt Thạch Ngọc Phượng.

"Đi vào cõi thần tiên cái gì." Thạch Ngọc Phượng gạt tay em trai mình xuống, đứng dậy dọn bát đũa, nói: "Cả ngày không nghiêm túc. Thật là không biết tên Vương Phú Quý kia sao lại nghe lời ngươi, làm cái trò đấu giá bữa tối kia. Nhỡ đâu thất bại, hắn có khóc cũng chẳng ai dỗ."

"Ồ, ngươi quan tâm Vương Phú Quý tiên sinh quá nhỉ. Lúc trước chẳng phải ngươi mắng hắn là ông lão người Tây sao?"

"Khụ khụ, đó là vì ta ít tiếp xúc với hắn. Nói thật, ông lão này cũng không tệ, tốt hơn Đặng Cửu Công ở tầng dưới, thích ăn chực, ở nhờ, lợi dụng người khác nhiều lắm." Thạch Ngọc Phượng mang bát đũa vào nhà bếp.

Một lúc sau, nàng bước ra ngoài, nói: "Ít nhất lúc đi còn đưa cho ta 10 nghìn đô la Mỹ, nói là tiền ăn ở mấy hôm nay."

"Ơ, 10 nghìn đô la Mỹ? Ngươi nhận rồi sao." Thạch Chí Kiên ngạc nhiên nhìn Thạch Ngọc Phượng.

"Đương nhiên là không nhận." Thạch Ngọc Phượng cầm giẻ lau lau bàn: "Tuy ta tham tiền, nhưng ta cũng biết điều mà. Có bạn bè từ phương xa đến chẳng phải là điều vui sao? Nhận tiền của người ta sẽ bị báo ứng."

Thạch Chí Kiên thở phào nhẹ nhõm: "May mà ngươi không nhận."

Thạch Ngọc Phượng nghe thấy giọng điệu của em trai không đúng, không khỏi ngẩng đầu lên, hỏi: "Tại sao?"

"Vì đây là đầu tư."

"Đầu tư?"

"Đúng vậy!" Thạch Chí Kiên đứng dậy, nới lỏng thắt lưng. Vừa rồi ăn no quá, thắt lưng bị thắt chặt."Nếu như ngươi nhận 10 nghìn đô la Mỹ này, sau này ta có thể sẽ mất 100 nghìn, thậm chí là 1 triệu đô la Mỹ."

Thạch Ngọc Phượng giật mình: "Nhiều như vậy sao?"

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Đương nhiên là nhiều. Trên đời này, cái gì cũng có giá, chỉ có tình người là vô giá. Chẳng phải người Trung Quốc rất trọng lễ nghĩa sao, nợ ân tình thì phải trả, người Mỹ cũng giống vậy.'

Thạch Ngọc Phượng nghe mà không hiểu lắm, bỗng nói: "Ngươi đừng có lo chuyện nợ ân tình nữa. Cuộc đấu giá mà ngươi giúp Vương Phú Quý kia làm thì sao? Nhỡ đâu không có ai "cắn câu", ngươi bán cho ma à?”

Thạch Chí Kiên lấy một chiếc tăm từ trong hộp, ngậm trong miệng: "Yên tâm đi, nếu ta đoán không nhầm, bây giờ đã có người bắt đầu hành động rồi."
Bình Luận (0)
Comment