Chương 1335: Bữa tối này, ta đấu giá!
Chương 1335: Bữa tối này, ta đấu giá!Chương 1335: Bữa tối này, ta đấu giá!
Chương 1335: Bữa tối này, ta đấu giá!
"Ồ, lần này A Kiên chơi lớn quá. Có ai từng nghe nói đấu giá bữa tối với người giàu có chứ? Đấu giá "Bữa ăn cuối cùng" của Chúa còn chắc chắn hơn."
Ở câu lạc bộ đêm Đại Phú Hào, Từ tam thiếu gia uống bia, hùng hồn nói với Hoắc thiếu gia và Tô Địch Văn, con rể của Bao lão đại.
Hoắc thiếu gia bốc một nắm hạt dẻ cười ném vào miệng, cười nói: "Bây giờ ngươi mới biết A Kiên là người như thế nào sao? Hắn nổi tiếng là gian xảo. Loại ý tưởng nào mà hắn không nghĩ ra?"
Tô Địch Văn trâm ổn, cam một chai bia Budweiser nhỏ, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, nói với giọng điệu ý vị sâu xa: "Hắn bảo hai người làm "người đấu gia1 giả”?"
"Ơ, sao ngươi biết?" Hoắc thiếu gia ngừng nhai hạt dẻ cười, ngạc nhiên nhìn Tô Địch Văn.
"Đúng vậy, chẳng lẽ A Kiên cũng bảo ngươi làm "người đấu giá giả" sao?" Từ tam thiếu gia cũng kinh ngạc nhìn đối phương.
Tô Địch Văn lắc đầu: "Không! Quan hệ giữa ta và hắn chưa đến mức đó. Thực ra, ta rất ghen tị với hai người đấy." Tô Địch Văn vừa nói vừa nhặt một hạt điều lên, bỏ vào miệng nhai một cách lịch sự: "Hắn và hai người không giấu gì nhau, còn ta thì vẫn hơi xa cách với hắn"
"Khu khụ, đó là vì ngươi không thường xuyên ra ngoài chơi với chúng ta thôi." Hoắc thiếu gia tốt bụng, sợ Tô Địch Văn nghĩ nhiều, vội tìm cớ an ủi.
"Đúng vậy, lần nào ra ngoài chơi, ngươi cũng chạy trước. Không phải là nói vợ ở nhà chờ lâu, thì cũng là nói cha vợ ngươi không cho ngươi vê nhà muộn. Ngươi như vậy, làm sao chúng ta vui được? Lại làm sao giao lưu sâu sắc với ngươi được?" Từ tam thiếu gia vội vàng phụ họa.
Tô Địch Văn mỉm cười: "Ta chỉ nói một câu, hai người lại nói nhiều như vậy. Bây giờ hai người biết lý do ta vê sớm rồi chứ, tai không yên tĩnh."
"Chết ngất! Hóa ra những điều đó đều là cớ của ngươi, chúng ta mới là thủ phạm khiến cho ngươi về sớm."
"Sai, ngươi là thủ phạm, ta không phải" Hoắc thiếu gia sửa lời của Từ tam thiếu gia: "Ta rất tốt với lão Tô. Là ngươi uống nhiều rượu quá nên nói nhiều, có lúc ngay cả ta cũng không chịu nổi ngươi."
"Này, ngươi nói như vậy là không đủ nghĩa khí. Ra ngoài chơi, lần nào chẳng phải là ta trả tiền? Nghe ta nói nhiều hơn mấy câu thì làm sao? Rất ấm ức sao? Ấm ức thì lấy tiền những lần trước đây ra, chúng ta chia đều." Từ tam thiếu gia giả vờ tức giận, nói.
Hoắc thiếu gia lập tức giơ tay lên đầu hàng, cười nói: "Ta nói đùa thôi, đừng có để ý."
Tô Địch Văn nhìn thấy Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia đối đáp qua lại, không khỏi cười. Đặc biệt là Hoắc thiếu gia, vốn là người rất chậm chạp, nhưng sau khi đi theo Thạch Chí Kiên lâu cũng trở nên lanh lợi. Có lẽ đây chính là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Không biết tại sao, Tô Địch Văn lại có chút ghen tị với Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia, ít nhất bọn họ ở bên cạnh Thạch Chí Kiên rất vui vẻ, có thể thả lỏng bản thân, không cần phải giả vờ, giữ kẽ, đeo mặt nạ để sống.
Nhưng hắn thì không được.
Trước tiên, hắn không phải là người Hoa thuần chủng, hắn là người Tây. Thứ hai, hắn là "chồng người ta". Theo truyền thống của Trung Quốc, thực ra là không có địa vị trong gia đình. Bề ngoài hắn là người đứng thứ hai, dưới một người, trên vạn người trong tập đoàn Bao thị, nhưng thực chất, người nắm quyền vẫn là Bao lão đại, hắn chỉ là phụ tá.
Bây giờ hắn chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình, chờ đến khi Bao lão đại nhường chỗ.
Trong lúc Tô Địch Văn đang suy nghĩ miên man, Từ tam thiếu gia bỗng nói: "Thực ra đây cũng là cơ hội. Lão Tô, ngươi có thể tham gia đấu giá."
"Đúng vậy, tuy rằng chúng ta là "người đấu giá giả", nhưng cơ hội lần này thật sự rất khó có. Thực tình mà nói, chúng ta cũng muốn ăn cơm với Rockefeller. Ngươi nghĩ xem, chỉ cần ăn cơm với hắn, ngày mai ngươi sẽ nổi tiếng khắp Hương Giang, muốn cho người ta không biết ngươi cũng không được. Hơn nữa, đây cũng là đang làm từ thiện, một công đôi việc, tốt biết mấy."
Tô Địch Văn nghe hai người nói như vậy, không khỏi động lòng: "Vậy ta phải đấu giá bao nhiêu?"
"Những người đấu giá giả như chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ đấu giá đến 300 nghìn, ngươi đấu giá 310 nghìn là được." Từ tam thiếu gia nói: "Lúc đó sẽ không có ai tranh với ngươi nữa, ngươi có thể đường đường chính chính ăn tối với Rockefeller kia ở khách sạn Peninsula."
"Đúng vậy, lúc đó ngươi nổi tiếng rồi, xem cha vợ của ngươi còn dám coi thường ngươi nữa không? Cho dù ở nhà ngươi cũng có thể nói lớn tiếng, không bị vợ ngươi dọa nữa. Quan trọng nhất, đây là đang làm từ thiện, không ai có thể làm gì ngươi. Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, trời đất rộng lớn, từ thiện là lớn nhất." Hoắc thiếu gia cũng xúi giục.
Ánh mắt của Tô Địch Văn lóe lên mấy cái: "Được! Bữa tối này, ta đấu giá."