Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1336 - Chuong 1336: Lay Nguoi Tay Da Sai Bao Nguoi Giau

Chuong 1336: Lay nguoi Tay da sai bao nguoi giau Chuong 1336: Lay nguoi Tay da sai bao nguoi giauChuong 1336: Lay nguoi Tay da sai bao nguoi giau

Chương 1336: Lấy người Tây để sai bảo người giàu

Công ty bất động sản Tân Hồng Cơ.

Ông trùm Lý Chiếu Cơ lấy một điếu xì gà từ trong hộp xì gà bằng gỗ anh đào ra, dùng kéo cắt xì gà cắt đầu điếu xì gà, sau đó mới cầm que diêm dài dùng để châm xì gà châm lửa.

Thấy đã đến lúc này mà Lý Chiếu Cơ vẫn còn tâm trạng hút xì gà, Quách Đức Thắng có tính cách nóng nảy không khỏi nói: "Rốt cuộc chúng ta có tham gia đấu giá không? 100 nghìn, không nhiều đâu."

"Không nhiều? Đó là đối với những người như chúng ta." Lão tam Phùng Cảnh Kỳ nói: "Lương trung bình ở Hồng Kông bây giờ mới có 500 đô la. 100 nghìn đủ cho rất nhiều người kiếm cả đời."

"Thạch Chí Kiên giỏi thật." Lý Chiếu Cơ nhả một ngụm khói, nói: "Người ta là "lấy Thiên tử để sai bảo chư hầu”, còn hắn là "lấy người Tây để sai bảo người giàu", khiến cho người giàu bỏ tiền ra mua bữa tối. Lợi hại!"

"Làm sao ngươi biết là do Thạch Chí Kiên làm?" Quách Đức Thắng nói: "Cũng có thể là do tên người Tây kia thèm tiền đến phát điên."

"Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao?" Lý Chiếu Cơ trừng mắt nhìn hắn: "Ngay từ đầu, việc mời Rockefeller đến đây chính là một cái bây do Thạch Chí Kiên dàn dựng."

Quách Đức Thắng không nói gì nữa. Hắn biết mình không bằng Lý Chiếu Cơ về phương diện chiến lược, không bằng Phùng Cảnh Kỳ vê phương diện kiên nhẫn. Điều duy nhất mà hắn giỏi là nói là làm, hành động quyết đoán.

"Đây là cơ hội, chúng ta có thể thử.' Lý Chiếu Cơ đưa ra kết luận."Giống như lời lão nhị nói, 100 nghìn dù sao cũng không nhiều."

"Tức là ngươi muốn tham gia đấu giá sao?" Quách Đức Thắng mừng rỡ.

"Ừm"

"Vậy chúng ta đưa ra bao nhiêu?"

"Giá khởi điểm là 100 nghìn, mỗi lần tăng giá ít nhất là 10 nghìn, chúng ta cứ đưa ra giá 500 nghìn đi." Lý Chiếu Cơ đưa ra mức giá trong lòng. Theo hắn, người có ý định tham gia đấu giá thứ mới lạ này ở Hồng Kông không nhiều. Hắn trực tiếp tăng giá gấp năm lần, chắc chắn sẽ thắng. ...

"Thật quá đáng! Thạch Chí Kiên thèm tiên đến phát điên rồi, lại hiến kế này cho Rockefeller."

Trong biệt thự của Lợi Tuyết Huyễn, Lý Giai Thành ném tờ báo trong tay, tức giận nói.

Lợi Tuyết Huyễn ngồi trên ghế, đối diện là Gill Hart, người phụ trách của sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông và Đặng Bỉnh Vinh, chủ tịch của hiệp hội thương mại Quảng Đông.

Lợi Tuyết Huyễn nghe nói Thạch Chí Kiên đập vỡ đầu nhân viên của Đặng Bỉnh Vinh, biết đây là cơ hội tốt, lập tức tranh thủ lôi kéo hắn.

"Đúng vậy, ăn một bữa cơm với tên người Tây kia lại phải tốn 100 nghìn đô la Hồng Kông, chỉ có kẻ ngốc mới làm." Đặng Bỉnh Vinh ngậm tẩu thuốc, bắt chéo chân, nói.

"Nói có lý! Tuy ta từng mời Rockefeller tiên sinh đến sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông của chúng ta phát biểu, nhưng lần này hắn thật sự quá đáng rồi." Hart nói.

Lợi Tuyết Huyễn vẫy tay, bảo Winzerton mang mấy ly trà lên, nói với mọi người: "Mọi người bình tĩnh lại đi, đây là trà Bích La Xuân, uống trà trước đã." Nói xong, nàng lại nói: "Lúc trước chúng ta còn không hiểu Thạch Chí Kiên đang làm cái gì, tại sao bảo vệ Rockefeller kỹ như vậy. Bây giờ hắn lộ đuôi cáo rồi, đấu giá cơ hội ăn tối với Rockefeller, thật là vô liêm sỉ"

"Không những vô liêm sỉ, đơn giản chính là tiểu nhân." Lý Giai Thành gầm lên: "Nói tóm lại, ta sẽ không tham gia đấu giá. Các ngươi thì sao?"

Lý Giai Thành nhìn Hart, Đặng Bỉnh Vinh.

Hart giang tay: "Ta cũng không tham gia. Ta không phải là kẻ ngốc."

Đặng Bỉnh Vinh cười khẩy: "Đúng vậy! Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ ra nhiều tiền như vậy để ăn một bữa cơm.”

Lý Giai Thành lại nhìn Lợi Tuyết Huyễn: "Lợi tiểu thư, ngươi thì sao?"

Lợi Tuyết Huyễn cầm ly trà lên nhấp một ngụm, đôi môi đỏ mọng khiến cho Lý Giai Thành không khỏi nuốt nước miếng, trong đầu lại hiện lên những từ như "ẩm ướt"ấm áp".

Lý Giai Thành vội vàng lắc đầu, xua tan những suy nghĩ không tốt, nhìn chằm chằm Lợi Tuyết Huyễn.

Lợi Tuyết Huyễn ngẩng đầu lên, nói: "Ta? Đương nhiên là không tham gia. Đã biết là do Thạch Chí Kiên sắp xếp, sao ta có thể "sập bây" của hắn chứ?"

"Tốt quá." Lý Giai Thành nói với giọng điệu chắc chắn: "Chỉ cần chúng ta cùng nhau tẩy chay hành vi đấu giá bữa tối tồi tệ này, nó sẽ đánh vào mặt Thạch Chí Kiên. Xem hắn còn đắc ý được bao lâu? HU

Lý Giai Thành nói xong những lời hùng hồn này mới ngồi xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm. Đột nhiên hắn dường như nhớ ra điều gì, vội đứng dậy, nói: "Đúng rồi, ta còn phải kêu gọi các ông trùm khác cùng nhau tẩy chay hắn. Ta không thể ở lại đây nữa."

Lợi Tuyết Huyễn không ngờ Lý Giai Thành lại nhiệt tình như vậy. Xem ra lúc trước Thạch Chí Kiên đã hại hắn không nhẹ, cho nên hắn mới hận Thạch Chí Kiên đến thấu xương đến như thế.

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không vất vả! Đoàn kết là sức mạnh. Đã muốn tẩy chay, chúng ta phải... Lý Giai Thành giống như thanh niên nhiệt huyết thời kháng chiến, vỗ ngực nói một cách chính trực.

Đừng nói Lợi Tuyết Huyễn, ngay cả Hart và Đặng Bỉnh Vinh cũng suýt chút nữa bị Lý Giai Thành cảm động.

"Ngươi cẩn thận đấy, có chuyện gì chúng ta bàn bạc lại."

"Được! Tạm biệt." Lý Giai Thành chắp tay với mọi người: "Tráng sĩ một đi không trở lại." Hắn quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment