Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1342 - Chương 1342: Chương 1342: Thạch Chí Kiên Gian Trá

Chương 1342: Chương 1342: Thạch Chí Kiên gian trá Chương 1342: Chương 1342: Thạch Chí Kiên gian tráChương 1342: Chương 1342: Thạch Chí Kiên gian trá

Chuong 1342: Chuong 1342: Thach Chi Kien gian tra

"Ơ?" Catherine hơi ngẩn người: "Ngươi tự tin như vậy sao? Ta ở bên cạnh Rockefeller tiên sinh nhiều năm như vậy, hắn chưa từng bị tình cảm ảnh hưởng. Tuy từ khi đến Hồng Kông, ngươi đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, lợi ích của ngân hàng Chase mới là quan trọng nhất."

"Ngươi cũng nói rồi, lợi ích mới là quan trọng nhất. Vậy đối với ngươi, lợi ích lớn nhất của ngươi là gì?" Thạch Chí Kiên cười nhẹ, gần như vừa dứt lời đã hỏi ngược lại.

Catherine suy nghĩ một chút, nói: "Lợi ích của ta chính là bảo đảm lợi ích cho Rockefeller tiên sinh."

"Thật sao?" Thạch Chí Kiên mỉm cười, bước đến trước mặt Catherine, đưa nửa quả táo trong tay cho nàng: Ta mời ngươi ăn táo.'

Catherine cạn lời: "Ngươi ăn rồi, sao ta ăn được?"

Thạch Chí Kiên như thể hiểu ra, dùng tay gõ gõ trán: "Ồ, ngươi nói đúng. Quả táo này ta ăn rồi, không nên tặng người khác, rất bất lịch sự. Vậy thì..."

Thạch Chí Kiên lấy một tờ giấy xác nhận cổ phần đã chuẩn bị từ trước từ trong túi ra, ánh mắt sáng quắc: "Tặng ngươi món quà này, có thể mua được rất nhiều táo."

"Ngươi có ý gì?" Catherine cầm giấy xác nhận kia, tức giận nói.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên trở nên sắc bén, liếm môi: "Ngươi biết rõ ta có ý gì mà. Lợi ích? Tốt cho ta, tốt cho ngươi, tốt cho mọi người. Đây mới gọi là cùng có lợi."

Nói xong, Thạch Chí Kiên quay người bước ra ngoài.

Catherine cầm tờ giấy xác nhận cổ phần ngẩn người. Chờ đến khi Thạch Chí Kiên rời đi, nàng mới cúi đầu nhìn tờ giấy xác nhận kia, cổ phần trên đó trị giá 30 nghìn đô la Hồng Kông. Nếu xây dựng Thần Thoại có thể lên sàn thành công trên sở giao dịch chứng khoán Viễn Đông, nó sẽ tăng giá gấp ba lần, thậm chí còn nhiều hơn.

Catherine cắn môi, đôi mắt xanh lóe lên tia sáng.

Có lẽ, nàng nên làm gì đó. ...

Thạch Chí Kiên rời khỏi phòng, trong lòng dậy sóng.

Hắn chỉ mất 30 nghìn để mua chuộc cô thư ký người Tây này, khiến cho nàng thổi gió bên tai Rockefeller.

Còn Lý Giai Thành lại phải bỏ ra 1 triệu đô la Hồng Kông để tự mình đi dò la tin tức.

So sánh ra, hắn vẫn là người kiếm lời.

Còn về việc Rockefeller có bị ảnh hưởng bởi lời nói bên tai của thư ký hay không, Thạch Chí Kiên đã không còn suy nghĩ đến nữa. Vì hắn biết, là một nhà tài chính máu lạnh, có lúc sẽ "lục thân không nhận”, huống hồ là một cô thư ký? Nhưng có một điều Thạch Chí Kiên có thể khẳng định, đó chính là tham vọng của Rockefeller.

Thay vì đầu tư vào sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông hoàn thiện, ít rủi ro tốt hơn là đầu tư vào sở giao dịch chứng khoán Viễn Đông vừa mới thành lập, rủi ro cao, vì như vậy mới có quyền phát ngôn.

Thạch Chí Kiên nghĩ đến đây, khóe miệng lóe lên nụ cười lạnh lùng.

Bước đến góc cua của hành lang, một giọng nói yếu ớt gọi hắn: 'A Kiên, ngươi định về sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ ở lại đây."

Đinh Vĩnh Cường dựa vào tường trong hành lang, râu ria xồm xoàm, một tay gãi rốn, trông có vẻ mấy ngày không ngủ ngon, cả người hơi tiều tụy.

"Sao chỉ có một mình ngươi? Nhậm Đạt Dung kia đâu?" Thạch Chí Kiên nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Nhậm Đạt Dung.

"Hắn à? Đi mua đồ ăn khuya rồi. Đồ ăn khuya ở khách sạn này đắt lắm, ngươi lại không cho ta tham lam, làm sao ăn nổi, chỉ có thể đi ăn quán vỉa hè thôi." Đinh Vĩnh Cường ngáp một cái: "Có thuốc lá không? Cho ta một điếu."

Đinh Vĩnh Cường lại ngáp một cái, trông giống như "con nghiện" thiếu thuốc.

Thạch Chí Kiên cười khổ, lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho hắn: "Cho ngươi hết đấy. Ngươi không soi gương trong nhà vệ sinh sao? Trông ngươi như vậy, cho dù có kẻ trộm ngươi cũng không bắt được."

"Kệ nó đi! Kệ nó đi." Đinh Vĩnh Cường vừa vẫy tay vừa nhận lấy bao thuốc lá, lấy một điếu ra, ngậm trong miệng.

Thạch Chí Kiên lấy bật lửa ra châm thuốc cho hắn: "Nhưng ngươi sẽ được "giải phóng" nhanh thôi, cố gắng thêm hai ngày nữa."

"Ơ? Hai ngày nữa?" Đinh Vĩnh Cường ngẩn người, vội vàng hút một hơi thuốc, hỏi: "Chẳng lẽ có chuyện gì lớn sắp xảy ra?"

Thạch Chí Kiên nhíu mày: "Chẳng phải lão già Toàn Quyền kia muốn ăn cơm với Rockefeller sao? Hắn sẽ sớm được như ý. Lúc đó, sau khi làm xong việc, hai ngươi có thể thư giãn."

Đinh Vĩnh Cường mỉm cười ngậm điếu thuốc, môi run rẩy nói: "Ngươi tưởng ta ngốc sao? Lúc trước Toàn Quyền bị từ chối, rất mất mặt. Bây giờ hắn lại đồng ý ăn cơm với Toàn Quyền, chẳng lẽ Toàn Quyền sẽ đồng ý sao? Chẳng phải là sẽ trả thù, từ chối hắn một lần nữa sao."

Thạch Chí Kiên cười: "Vậy ngươi có biết lần này Lý Giai Thành bỏ ra bao nhiêu tiền để ăn cơm với Rockefeller không?”

"Ta đương nhiên biết. Nghe nói là 1 triệu."

"Đúng vậy! Toàn Quyên có thể ăn cơm với Rock tiên sinh mà không mất một đồng nào, ngươi nói xem, ai là người có lợi?"

Đinh Vĩnh Cường: '?"

Cuối cùng cũng hiểu ra.

"Ồ, ta hiểu rồi."

"Nói tóm lại, trên đời này không có gì quan trọng hơn tiền, mặt mũi gì đó đều có thể dùng tiền để đo lường." Thạch Chí Kiên đứng khoanh tay, rõ ràng là còn trẻ, nhưng lại khiến cho Đinh Vĩnh Cường cảm thấy hành động và giọng điệu của hắn rất già dặn.

"Tin ta đi, ngày mai toàn bộ Hồng Kông sẽ đăng tin ram rộ về bữa tối của Lý Giai Thành và Rockefeller. Lúc đó, nếu Rock tiên sinh chủ động mời Toàn Quyền ăn cơm, ngươi nói xem Toàn Quyên có "oai" không?”

Đinh Vĩnh Cường cười haha: "Không những "oai", đơn giản chính là "oai bá chúa tể'"
Bình Luận (0)
Comment