Chương 1370: Truyền cho chút tiên khí
Chương 1370: Truyền cho chút tiên khíChương 1370: Truyền cho chút tiên khí
Chuong 1370: Truyen cho chut tien khi
Thậm chí có người còn ném đồ ăn sáng xuống đất, mắng: "am phóng viên này mù sao? Còn có Rockefeller kia, danh tiếng lẫy lừng, tại sao lại giúp tên cặn bã này "đứng sân khấu”? Hào cà thọt là người như thế nào, ai cũng biết. Mẹ kiếp, đây là xã hội gì chứ? Những tên tổ chức băng đảng này còn biết xấu hổ không?"
Đối với người dân bình thường mà nói, những tin tức này chỉ là chuyện để bàn tán sau bữa ăn.
Trong thời đại nửa đen nửa trắng này, đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất là kiếm tiền nuôi gia đình, còn về việc có người muốn tẩy trắng, lên bờ, bọn họ không quan tâm, miễn là người đó có đóng góp cho xã hội là được.
Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của Thạch Chí Kiên, Hào cà thọt luôn muốn "tẩy trắng”, lân đầu tiên lên báo chính thống của Hồng Kông, hơn nữa còn là "hình ảnh tích cực”, trở thành nhân vật trang nhất của báo. ...
"Bài báo này viết hay. Tuy ta không biết nhiều chữ, nhưng cũng nhìn ra được." Hào cà thọt ngậm xì gà, vẻ mặt tự mãn xem tờ báo trong tay.
"Các ngươi xem xem, chụp ảnh ta đẹp quá. Ngay cả ta cũng không ngờ ta lại đẹp trai như vậy." Hào cà thọt đưa tay ra gõ gõ tờ báo, sau đó gọi Đại Uy: "Đại Uy, Tiểu Uy, hai ngươi mua hết số báo này đi, phát cho mỗi anh em trong băng đảng một tờ. Còn nữa, lấy khung ảnh để lồng tờ báo này của ta lại, treo ở chính giữa nhà."
"Vâng, Hào ca.' Đại Uy cười hehe nói."Hơn nữa, ta đã gửi 1 nghìn cho phóng viên tên là A Tài kia rồi, coi như là tiên thưởng, ngươi thấy sao?"
"Được. Ngươi làm tốt lắm." Hào cà thot phấn khích võ vai Đại Uy: "Phóng viên tốt như vậy thì nên thưởng nhiều hơn. 1 nghìn quá ít, cho 3 nghìn, à không, 5 nghìn. Hôm nay ta vui."
"Vâng, Hào ca." Đại Uy thâm chậc lưỡi, thâm nghĩ, tên phóng viên kia thật may mắn, kiếm được tận 5 nghìn. Đó là tiền lương mười tháng của người khác.
Tiểu Uy cũng ghen tị, không ngờ làm phóng viên lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Này, còn nữa...' Hào cà thọt kẹp xì gà, chỉ vào Đại Uy: "Chúng ta làm người phải giữ chữ tín. Chúng ta đã hứa với A Kiên tẩy trắng, lên bờ, không làm chuyện phi pháp nữa, chúng ta phải giữ lời."
"Hào ca, ngươi muốn làm gì?" Đại Uy và Tiểu Uy giật mình, nhìn nhau.
"Làm gì? Đương nhiên là dừng kinh doanh ma túy, còn có lô đề, chuyển sang làm ăn chính đáng rồi."
Đại Uy và Tiểu Uy ngẩn người.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Không thể nào, Hào ca? Đó là những ngành nghề kiếm ra tiên của chúng ta, nếu dừng lại..."
"Đúng vậy, Hào ca. Cho dù là ma túy hay lô đề đều là cơ nghiệp mà anh em Nghĩa Quần chúng ta liều chết đánh đổi lấy, bây giờ ngươi nói dừng là dừng..."
Hào cà thọt ngậm xì gà, mỉm cười kiêu ngạo: "Các ngươi hiểu cái gì?. Loại chuyện phi pháp này có thể làm được bao lâu? A Kiên nói cho ta biết, nhiều nhất là hai, ba năm nữa là hết. Làm người phải nhìn xa trông rộng. Tối hôm qua, sau khi gặp Rockefeller, ta cũng coi như được hắn "truyền cho chút tiên khí". Ta thấy A Kiên nói đúng, muốn bán thì bán bột giặt, ai cũng dùng, rất có tương lai. Còn nữa, xây dựng trường đua cho người ta đua ngựa mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Không thể làm chuyện "liếm máu trên lưỡi dao" nữa. Nếu như tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ông trùm ta đây cũng phải vào tù,/ăn cơm nhà nước'."
Đại Uy và Tiểu Uy nhìn nhau: "Hào ca, ngươi nói gì, thì chúng ta nghe đó."
"Chậc, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của các ngươi kìa, mẹ kiếp." Hào cà thọt ngậm xì gà, mắng một câu, phả khói: "Các ngươi xem anh em nhà họ Mã, lúc trước cũng bán ma túy, bây giờ không phải cũng chuyển sang bán báo sao? Tiền này không bao giờ kiếm hết được, nhưng quan trọng nhất là có mạng để tiêu."
Đại Uy và Tiểu Uy lại nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đại Uy dũng cảm nói: "Nói thì nói vậy, nhưng nghe nói anh em nhà họ Mã bán báo rất thất bại."
"Đúng vậy, đặc biệt là Đông Phương Nhật Báo do bọn hắn mở gân đây, doanh số bán hàng rất thảm, sắp phá sản."
"Thật sao?" Hào cà thọt ngẩn người, bỗng cười: "Phá sản càng tốt! Lúc đó ta lại có thêm một sự lựa chọn, cũng đi mở tòa soạn báo. Hahaha....
Văn phòng giám đốc Đông Phương Nhật Báo.
Gần đây doanh số bán báo rất đáng lo ngại, Mã Hi Như thật sự ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tiên bạc cho chuyện này, không ngờ bán báo lại khó như vậy.
Vì vậy, hôm nay Mã Hi Như đã đặc biệt tìm một vài tờ báo lá cải về nghiên cứu.
Những tờ báo lá cải kia đây màu sắc, đều dựa vào hình ảnh hở hang của nữ diễn viên trên trang bìa để thu hút sự chú ý.
"Hắt xì." Mã Hi Như hắt hơi một cái, dùng giấy vệ sinh lau nước mũi, không lau sạch, tay dính nhớp nháp.
Đúng lúc này, Mã Hi Trân, em trai hắn ngậm xì gà, đi như cua từ bên ngoài bước vào, liếc mắt nhìn thấy tờ báo lá cải trên bàn của Mã Hi Như và tờ giấy dính nhớp nháp trong tay anh trai, lập tức ngạc nhiên: "Lão đại, có nhầm không? Ngươi vất vả như vậy, mấy chuyện này còn phải tự mình "động tay động chân”? Cứ đến nhà tắm Phần Lan tìm gái đi. Hay là ta gọi mấy cô đến cho ngươi? Đều là diễn viên nổi tiếng, có ngực có mông, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng."