Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1371 - Chuong 1371: La Loai An Bam

Chuong 1371: La loai an bam Chuong 1371: La loai an bamChuong 1371: La loai an bam

Chuong 1371: La loai an bam

"Mẹ kiếp! Ta chỉ bị cảm thôi, ngươi tưởng là cái gì?" Mã Hi Như lau tay, ném giấy vào thùng rác.

"Không thể nào, có phải ngươi xấu hổ không? Không sao, chúng ta là anh em ruột, có gì đâu?" Mã Hi Trân bước đến thùng rác, cúi đầu nhìn.

"Nhìn cái gì? Có muốn nhặt lên ngửi không?"

"Khu khụ, ta không có sở thích đó." Mã Hi Trân nhún vai, ngậm xì gà, ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh, cởi áo khoác ra, chem chệ nói: 'Lão đại, hôm nay ngươi xem báo chưa? Tên què Hào cà thọt "oai” lắm. Toàn bộ trang nhất đều là ảnh hắn chụp chung với tên người Mỹ Rockefeller. Mẹ kiếp!"

Mã Hi Như bóp mũi: "Nghe nói hắn muốn tẩy trắng lên bờ, có vẻ là thật."

"Chậc, bắt chước chúng ta sao? Hắn là đồ thô lỗ, bắt chước cái gì chứ?" Mã Hi Trân cười khinh thường.

"Có người giúp đỡ hắn phía sau." Mã Hi Như nhẹ nhàng nói: "Nếu không thì với thân phận của hắn, sao có tư cách ngồi cùng với Rockefeller?"

"Ai giúp đỡ hắn?"

"Thạch Chí Kiên.”

"Thằng nhóc kia sao?" Mã Hi Trân khinh thường: "Nghe nói hắn là đàn em của Lôi Lạc, dựa vào Lôi Lạc mới có địa vị hôm nay. Đồ vô dụng!"

"Ngược lại rôi? Sao ta nghe nói Lôi Lạc là dựa vào hắn mới lên chức?" Mã Hi Như chỉnh lại.

"Sao có thể? Ngươi biết thằng nhóc kia bao nhiêu tuổi không? Mới hơn 20. Thằng nhóc "măng sữa" như hắn thì có năng lực gì? Hơn nữa, ta còn nghe nói hắn dựa vào nữ nhân để lên chức, là tên "ăn bám'."

Mã Hi Như cau mày. Hắn không rõ về chuyện của Thạch Chí Kiên, trong giang hồ lại đồn đại lung tung. Bây giờ nghe Mã Hi Trân phân tích như vậy, hắn cảm thấy rất có lý.

Chủ yếu là vì Thạch Chí Kiên quá trẻ.

Mới hơn 20, nếu như không có chỗ dựa/ăn bám, hắn sao có thể có thành tựu như vậy?

Trừ khi hắn là thân.

Mã Hi Như dùng tay xoa mũi hơi ngứa, nói: "Nói tóm lại, bây giờ anh em chúng ta phải làm tốt tờ báo này, không thể để người ngoài cười chúng ta."

Mã Hi Trân ngậm xì gà, đưa tay ra, câm con dao gọt hoa quả trên bàn trà, dùng mũi dao cạo móng tay, lẩm bẩm: "Chuyện này ngươi yên tâm. Ai dám ngáng đường chúng ta, ta sẽ "xử lý" hắn."

"Nữ chủ biên kia thì sao? Ngươi đừng có làm bậy." Mã Hi Như bỗng nhớ ra điều gì, trực tiếp đứng dậy, hỏi.

Mã Hi Như biết tính cách của em trai mình, làm việc thiếu suy nghĩ,vô pháp vô thiên".

"Ngươi nói Minh Báo kia sao?" Mã Hi Trân cạo móng tay, ngẩng đầu lên, nhìn anh trai: "Ta đã cử người đi "xử lý" rồi. Một nữ nhân, nhưng dám đối đầu với anh em chúng ta. Không "xử lý" nàng, thì thật là có lỗi với danh tiếng đại tiểu Mã chúng ta."

"Ngươi ngu ngốc." Mã Hi Như quát mắng.'Không điều tra rõ ràng, làm sao có thể tùy tiện động đến nàng?” Mã Hi Trân ngạc nhiên: "Có gì đâu, chẳng lẽ nàng còn có chỗ dựa?"

"Ngươi..." Mã Hi Như định mở miệng nói chuyện, reng reng reng."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Chuông điện thoại trên bàn vang lên.

Mã Hi Như chỉ có thể nhịn tức, cầm điện thoại lên: “A lô, ta là Mã Hi Như."

Giọng nói bên kia điện thoại truyền đến, sắc mặt của Mã Hi Như trở nên kỳ lạ.

Mã Hi Trân cạo móng tay, nhìn thấy vậy, vội hỏi: "Ai gọi đến vậy?"

Mã Hi Như không trả lời. Cho đến khi nói chuyện điện thoại xong, cúp điện thoại, hắn mới hít sâu một hơi, nhìn Mã Hi Trân.

Mã Hi Trân hỏi: "Nhìn ta làm gì? Xảy ra chuyện gì à?”

Mã Hi Như chỉ vào em trai: "Người ngươi cử đi thất bại rồi. Có người muốn bảo vệ con nhóc kia, hẹn chúng ta đàm phán."

"Ai dám làm vậy?" Mã Hi Trân "soạt" một cái, đứng dậy khỏi ghế sofa, giận dữ nói.

"Thạch Chí Kiên"...

Trưa hôm đó.

Trung Hoàn, quán trà Lục Vũ.

Một chiếc xe Bentley dừng lại dưới quán trà.

Trần Huy Mẫn và Đại Ngốc xuống xe.

Trân Huy Mẫn tiến lên mở cửa xe. Thạch Chí Kiên mặc bộ vest màu trắng, khoác áo choàng đen bên ngoài, cộng thêm kiểu tóc vuốt ngược ra sau, khuôn mặt đẹp trai, nhìn hắn giống như siêu sao.

"Ta đã nói nhiều lần rồi, ngươi không cần phải mở cửa xe cho ta, ta có tay có chân" Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với Trần Huy Mẫn.

Trân Huy Mẫn gãi đầu: "Ta quen rồi. Hơn nữa, ông chủ, với tạo hình này của ngươi, phải có người mở cửa xe cho ngươi mới 'oai”"."

"Oai? Oai không phải dựa vào bề ngoài, mà là dựa vào thực lực. Giống như ngươi, phải dựa vào nắm dam. Thạch Chí Kiên mỉm cười, quay đầu lại, thấy Đại Ngốc đang cười: "Ngươi cười cái gì?"

"0?" Đại Ngốc gãi đầu: "Ông chủ cười thì ta cười thôi. Thực ra ta cũng không biết mình đang cười cái gì."

Thạch Chí Kiên lắc đầu, bước vào quán trà.

Đại Ngốc vội vàng theo sau.

Trần Huy Mãn theo lời của Thạch Chí Kiên, lấy một chiếc vali da màu đen trên xe xuống. Hắn vỗ võ rồi cầm trong tay, đóng cửa xe lại, nhanh chóng đuổi theo.

Trong quán trà, nữ nhân viên mặc áo trường sam, quần ống rộng, đi giày vải cũ đang lau nhà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước đến, đầu tiên là ngẩn người, hoài nghi xem có phải ngôi sao nào đi nhầm chỗ hay không?

"Xin lỗi, ta muốn đặt một phòng riêng." Thạch Chí Kiên lịch sự nói với nữ nhân viên.

"Ø? Ngươi muốn đặt phòng sao?" Nữ nhân viên vội đặt cây lau nhà sang một bên, lau tay vào tạp đề, sau đó mới mỉm cười bước đến, lịch sự nói với Thạch Chí Kiên: "Không biết ngươi muốn đặt bàn mấy người?"
Bình Luận (0)
Comment