Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1376 - Chuong 1376: Don Phu Dau

Chuong 1376: Don phu dau Chuong 1376: Don phu dauChuong 1376: Don phu dau

Chuong 1376: Don phu dau

"Lão đại, sao ngươi lại tự diệt uy phong của mình vậy? Tên khốn kiếp kia thì có bản lĩnh gì?" Mã Hi Trân vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng xe phanh gấp.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lão đại, phía trước cảnh sát kiểm tra."

"Ban ngày ban mặt kiểm tra cái gì? Khốn kiếp!" Mã Hi Trân mắng to, sau đó nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài hỗn loạn. Một đám lớn quân cảnh chặn hàng rào ở phía trước, còn kéo cả biển cảnh báo, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Mã Hi Như cũng nhìn thấy tình hình phía trước, mí mắt giật liên hồi, cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

"Mở cửa sổ xe, cảnh sát kiểm tra." Một cảnh sát mặc thường phục gõ cửa sổ xe nói.

"Tìm chết! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra chúng ta là ai sao?" Mã Hi Trân ngang ngược nói.

"Nhị đệ, đừng xúc động." Mã Hi Như mở cửa sổ xe, sau đó cười ha hả nói với người bên ngoài: "Không ngại chứ, anh bạn, tạo điều kiện một chút, chúng ta đang vội về nhà." Nói xong hắn nhét ba trăm đô la Hồng Kông đã chuẩn bị sẵn qua.

Nếu là ngày thường, đối phương nhận tiền sẽ trực tiếp cho đi, thế nhưng...

Cảnh sát mặc thường phục không nhận tiền, quay sang hô: "Cửu ca, bên này có chuyện. Có người nhét tiền này."

Mã Hi Như khựng lại, sau đó nhìn thấy Trần Tế Cửu đi tới.

Người bên cạnh Lôi Lạc hắn đương nhiên nhận ra, vội vàng nhét ba trăm đồng vào túi, nháy mắt ra hiệu với em trai Mã Hi Trân.

Mã Hi Trân rất không tình nguyện mở vali tiên đang ôm, lấy từ bên trong ra một xấp đô la Hồng Kông, ít nhất cũng phải có mấy ngàn, chuẩn bị lát nữa nhét cho Trần Tế Cửu.

Trân Tế Cửu ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ đi tới.

"Thanh tra Trần, lâu rôi không gặp." Mã Hi Như ngôi trong xe chào hỏi Trân Tế Cửu.

'Ây dô, hóa ra là Ông chủ Mã." Trần Tế Cửu giả vờ kinh ngạc, vội vàng nhổ điếu thuốc đang ngậm, sau đó khom người nói với người trong xe: “Hai vị đang đi đâu vậy?”

"Về nhà."

"Thật sao? Vậy thì thật không khéo rồi."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cách đây không xa xảy ra vụ cướp ngân hàng."

"Cướp ngân hàng? Ban ngày ban mặt. Haizl Bây giờ xã hội loạn lạc thật đấy." Mã Hi Như cảm thán một tiếng.

Sau đó vì không muốn dây dưa với Trần Tế Cửu nữa, hắn ra hiệu bằng mắt với em trai Mã Hi Trân.

Mã Hi Trân lập tức đưa xấp tiền đang cầm cho Trần Tế Cửu: "Thông cảm một chút. Anh em chúng ta đang vội về nhà." "Hắc hắc, ngại quá, ngại quá." Trần Tế Cửu xoa xoa tay, vẻ mặt tham lam.

Mã Hi Như cười nói: "Cầm đi! Có gì mà ngại. Thuận tiện giúp ta hỏi thăm Lạc ca, rảnh rỗi mời hắn uống trà.

Lúc này, Trần Tế Cửu mới móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay trắng, rất cẩn thận dùng khăn tay lót bên dưới nhận lấy xấp đô la Hồng Kông.

Tuy Mã Hi Như và Mã Hi Trân cảm thấy động tác của Trần Tế Cửu có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Trân Tế Cửu nhận tiền xong, lại cúi người cười híp mắt nói với hai anh em Mã Hi Như và Mã Hi Trân: "Ngại quá, hai vị ông chủ Mã. Có một chuyện ta quên nói với hai vị, ngân hàng vừa bị cướp chính là ngân hàng Standard Chartered, hơn nữa số tiền bị cướp là hai triệu. Ta thấy xấp tiền này của hai vị mới tinh, ây dà, lại còn là tiền seri của ngân hàng Standard Chartered."

Tim Mã Hi Như như ngừng đập.

Mã Hi Như bừng tỉnh, muốn bảo em trai Mã Hi Trân mau ném vali tiền đi.

Lúc này, mấy chục tên quân cảnh đã tiến lên bao vây xe của bọn hắn.

Trân Tế Cửu vẫn cười híp mắt nhìn hai anh em: "Thật ngại quá, mời hai vị theo chúng ta về đồn cảnh sát một chuyến."

Mặt Mã Hi Như trắng bệch, hắn dường như đã đoán được điều gì đó.

Lúc này Mã Hi Trân cũng tỉnh ngộ, chỉ vào mũi Trân Tế Cửu mắng: "Mẹ kiếp! Tên cớm chết tiệt. Ngươi gài bẫy ta? Anh em chúng ta là ai chẳng lẽ ngươi không biết, làm sao có thể đi cướp ngân hàng? Tiền của chúng ta nhiều đến mức tiêu không hết, sao có thể thèm muốn hai triệu này?"

Trần Tế Cửu khinh thường "ho một tiếng, nhổ một bãi nước bọt lên bánh xe của anh em họ Mã, sau đó ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ hung dữ và độc ác: "Các ngươi đã đắc tội với ai, đến bây giờ vẫn chưa rõ sao?"

Câu nói lạnh lùng của Trân Tế Cửu khiến hai anh em họ Mã nhìn nhau, sau đó toát mồ hôi lạnh. Một cái tên bật ra khỏi miệng: "Thạch Chí Kiên"...

Trong đồn cảnh sát khu Trung Hoàn.

"Bây giờ chúng ta không muốn nói gì hết, chúng ta muốn mời luật sư riêng của chúng ta." Hai anh em họ Mã ngồi trong phòng thẩm vấn, chống đối Trần Tế Cửu và những người khác.

"Đợi luật sư của các ngươi? Xin lỗi, luật sư của các ngươi sẽ không đến đâu." Trần Tế Cửu bưng ly trà cười nói.

"Tại sao?"

"Xe hỏng hóc, xảy ra tai nạn. Những chuyện này đều có khả năng xảy ra." Trần Tế Cửu nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.

Mã Hi Trân còn muốn chửi mắng, Mã Hi Như đã giành nói trước: "Có phải giám sát Lôi sai khiến ngươi làm vậy không?”
Bình Luận (0)
Comment