Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1378 - Chương 1378: Giăng Bay

Chương 1378: Giăng bay Chương 1378: Giăng bayChương 1378: Giăng bay

Chương 1378: Giăng bay

"Bây giờ, các ngươi muốn làm gì? Tiếp tục ngoan cố chống cự, muốn hầu tòa với ta? Như vậy ta đảm bảo hai anh em các ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Rơi vào tay ta, cho dù là Chúa Giesu cũng không cứu nổi." Lôi Lạc kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một điếu xì gà ngậm vào miệng, Trần Tế Cửu tiến lên châm lửa cho hắn.

Lôi Lạc nheo mắt hút một hơi, nhìn hai anh em họ Mã còn đang do dự.

Trần Tế Cửu nói bên cạnh: "Lạc ca đã rất nể mặt các ngươi rồi, quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi."

Sắc mặt Mã Hi Như trắng bệch, giọng điệu chua chát: "Chúng ta thật sự rất kính trọng Lạc ca, nhưng bảo anh em chúng ta dập đầu nhận lỗi..."

Mã Hi Trân ở bên cạnh cứng cổ: "Dau có thể rơi, máu có thể đổ. Muốn giết muốn chém cứ việc. Nhưng muốn anh em chúng ta quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tên họ Thạch kia, không có cửa đâu."

Mã Hi Như biến sắc, muốn khuyên can lại không biết nên nói gì, vội vàng nhìn về phía Lôi Lạc, sợ hắn nổi giận.

Lôi Lạc ngậm xì gà, thấy sắp chết đến nơi mà Mã lão nhị vẫn còn cứng đầu như vậy. Hắn phun ra một ngụm khói, gõ tàn thuốc lên đầu Mã Hi Trân: "Mẹ kiếp! Ta thích khí phách của ngươi đấy."

Mã Hi Như nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy ngoài miệng Mã Hi Trân không chịu khuất phục, nhưng trong lòng cũng rất sợ hãi.

Bây giờ hai anh em bọn hắn đều là ông trùm giàu có, có tiền có gái, cuộc sống sung sướng biết bao, bảo bọn hắn đi chết, còn khó hơn lên trời.

Mã Hi Trân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cố tỏ ra cứng rắn nhìn Lôi Lạc.

Lôi Lạc dùng xì gà chỉ vào mũi hắn: "Vốn dĩ chỉ có hai con đường, bây giờ cho thêm một con đường nữa. A Kiên của ta là người có học, là doanh nhân, không hiểu đánh đấm chém giết, chỉ biết tính toán..."

Mã Hi Như và Mã Hi Trân ngạc nhiên, sao cảm thấy câu này quen tai vậy nhỉ?

"Các ngươi muốn thoát khỏi kiếp nạn này, cũng được. Phải thể hiện chút thành ý."

Nghe thấy còn có lựa chọn khác, Mã Hi Như lập tức hỏi: "Làm sao mới coi là có thành ý?"

"Ngươi nói xem?" Lôi Lạc nheo mắt hỏi ngược lại, sau đó ngậm xì gà hít một hơi, phả khói vào mặt Mã Hi Như.

Trong lòng Mã Hi Như đột nhiên giật mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, chẳng lẽ tên họ Thạch kia ngay từ đầu đã nhắm vào tờ báo của hắn?

Không thể nào, vậy thì quá đáng sợ rồi.

Nghĩ vậy, Mã Hi Như thử dò hỏi: "Không biết em kết nghĩa Thạch Chí Kiên của ngươi có hứng thú với tờ báo Đông Phương Nhật Báo dưới trướng của ta không?”

Lôi Lạc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Thông minh. Một điểm liền hiểu."

Mã Hi Như nghe vậy, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, lại một lần nữa lớn mật phỏng đoán, chuyện nữ chủ biên họ Lư viết bài mắng chửi hai anh em bọn hắn rất có thể là do Thạch Chí Kiên đứng sau giật dây, mục đích chính là chọc giận hai anh em bọn hắn, sau đó nhân cơ hội giăng bẫy, nuốt chửng tờ báo của bọn han.

Mã Hi Như cảm thấy cổ họng khô khốc, môi run rẩy. Nếu thật sự như mình đoán, Thạch Chí Kiên thật sự quá đáng sợ, từng bước tính kế, quỷ thân khó lường.

Mã Hi Trân chỉ cảm thấy sắc mặt lão đại Mã Hi Như trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, giống như mắc bệnh nan y, nhịn không được lay lay Mã Hi Như: 'Lão đại, ngươi sao vậy?”

Mã Hi Như lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, lại một lần nữa nhìn Lôi Lạc: "Giám sát Lôi, ta ta..." Hắn nói lắp bắp nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta đồng ý điều kiện của ngươi."

Mã Hi Trân kinh hãi: "Lao đại, ngươi điên rồi sao? Tờ báo kia là tâm huyết của anh em chúng ta. Ngươi muốn dâng cho người khác sao?"

"Đừng ngốc nữa, nhị đệ." Mã Hi Như cười khổ nói: "Dù sao thì việc kinh doanh báo chí của chúng ta cũng không tốt lắm, cho người khác cũng tốt."

"Cái gì?" Mã Hi Trân mở to mắt nhìn lão đại, giống như không quen biết hắn vậy.

Thật ra Đông Phương Nhật Báo ngoại trừ doanh số bán ra không tốt lắm, công dụng lớn nhất chính là giúp bọn hắn truyền tin mật, thuận tiện cho việc buôn bán ma túy.

Ví dụ như trên báo đăng một mẩu quảng cáo nhỏ ở một góc nào đó, cho thuê nhà, số điện thoại XXX, sau đó là địa chỉ.

Người bình thường sẽ không để ý, nhưng trên thực tế đây chính là địa điểm và thời gian giao dịch ma túy của bọn hắn.

Có thể nói tờ báo này đối với anh em họ Mã mà nói có ý nghĩa rất lớn, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là một tờ báo.

Thế nhưng bây giờ Mã lão đại Mã Hi Như lại muốn dâng tặng tờ báo này, không lấy một xu, chuyện này khiến Mã Hi Trân vừa không cam tâm vừa không hiểu.

Lôi Lạc cười ha hả, ngậm xì gà xoay người giơ ngón cái với Mã Hi Như: "Làm tốt lắm. Có thể co có thể duỗi mới là đại trượng phu. Nhưng lần này chúng ta tốn nhiều công sức như vậy mới mời được hai anh em các ngươi đến đây, phí vất vả này vẫn phải trả. Ngươi nói có đúng không, Mã lão nhị?" Lôi Lạc nhìn chằm chằm Mã Hi Trân, ánh mắt hung dữ.

Lôi Lạc nhìn ra được, từ đầu đến cuối Mã Hi Trân luôn tỏ vẻ không phục. Nếu không đánh gãy chân hắn, người ngoài còn tưởng Lôi Lạc hắn dễ bắt nạt.
Bình Luận (0)
Comment