Chương 1381: Cha vợ đại nhân
Chương 1381: Cha vợ đại nhânChương 1381: Cha vợ đại nhân
Chương 1381: Cha vợ đại nhân
Trong lúc Hào cà thọt do dự, không biết có nên chủ động đề nghị giúp đỡ Lôi Lạc hay không, Thạch Chí Kiên đột nhiên lên tiếng: "Muốn kiếm đủ mười triệu sao, rất dễ dàng."
"Phụt." Lôi Lạc đang uống rượu suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài.
Nếu đổi lại là người khác nói câu này, hắn nhất định sẽ đánh chết đối phương.
Kiếm tiền rất dễ dàng? Còn là mười triệu nữa? Ngay cả hắn tham ô nhiều như vậy còn không dám nói như thế.
Hào cà thọt cũng giật mình, ngậm xì gà mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên/A Kiên, ngươi lại có chủ ý gì vậy?"
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Không biết Lạc ca có hứng thú với ngành thép không? Gần đây ta đọc báo thấy bên Hàn Quốc có một nhà máy thép muốn rao bán."
"Nhà máy thép?" Lôi Lạc bưng ly rượu nhìn Thạch Chí Kiên, hơi nhíu mày: "A Kiên, Hồng Kông chúng ta cũng có nhà máy thép, muốn làm ăn ngành thép hà tất phải bỏ gân cầu xa?"
Thạch Chí Kiên từ từ nhả ra một vòng khói, giọng điệu bình tĩnh: "Cảng Cửu Long của ta sắp khởi công xây dựng, đến lúc đó cần rất nhiều nguyên liệu thép. Nhà máy thép bên Hàn Quốc kia cho dù có sản xuất thép không bán được cũng có thể tự mình sử dụng. Tuyệt đối không lãng phí."
Thạch Chí Kiên định hợp tác với Lôi Lạc một phen, chơi lớn một lần. Quan trọng nhất là lần này nhất định phải thông qua hải quan, không có Lôi Lạc giúp đỡ thật sự không được.
Lôi Lạc trâm ngâm một lúc: "Ta hiểu ý của ngươi, chuyện hải quan ta có thể giải quyết, chỉ là... như vậy có thể kiếm tiền nhanh được không?"
"Muốn kiếm tiên nhanh, đương nhiên phải có người tự nguyện dâng tiền lên. Tin ta đi, rất nhanh ngươi sẽ biết." Thạch Chí Kiên giọng điệu chắc chắn bưng ly rượu của mình lên, cụng ly với Lôi Lạc: "ở Hồng Kông có rất nhiều người giàu có, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là đưa tiền cho người khác tiêu."
"Ta tin ngươi." Lôi Lạc bưng ly rượu lên cụng ly với Thạch Chí Kiên, uống một hơi cạn sạch.
Hào cà thọt ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, hắn cũng muốn tham gia một chút, nhưng suy nghĩ kỹ lại lần này là A Kiên cố ý muốn giúp Lạc ca, hắn không nên chen chân vào nữa. ...
Gần chín giờ tối, Thạch Chí Kiên, Hào cà thọt và Lôi Lạc rời khỏi câu lạc bộ.
Trong lòng Lôi Lạc có chuyện, cũng không muốn nán lại câu lạc bộ của mình nữa, lên xe trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Lôi Lạc phát hiện cha vợ Bạch Phạn Ngư đã đến.
Bạch Phạn Ngư chiếm cứ phòng làm việc của Lôi Lạc, lúc này đang ung dung luyện chữ.
Bạch Nguyệt Thường thấy chồng trở về, nháy mắt với hắn, ý bảo hắn đừng làm phiền cha mình.
Bạch Phạn Ngư bởi vì làm ăn thua lỗ nên gần đây tâm trạng không tốt, cộng thêm tuổi tác đã cao, làm việc có lúc hồ đồ.
Lôi Lạc nhận lấy chén trà sâm từ tay Bạch Nguyệt Thường, tự mình bưng đến cho cha vợ, sau đó nhân tiện đứng bên cạnh Bạch Phạn Ngư, yên lặng nhìn hắn luyện chữ.
Thật ra Bạch Phạn Ngư cũng giống như Lôi Lạc, xuất thân từ gia đình nghèo khó, từ nhỏ đã không được học hành tử tế, cũng là sau khi phát tài mới học viết chữ, trong nhà cũng bày biện một phòng làm việc, sách vở chất đầy, bút mực giấy nghiên đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là để ra vẻ ta đây.
Chữ viết của Bạch Phạn Ngư so với Lôi Lạc còn xấu hơn, thậm chí có thể nói là xấu đến mức không ai sánh bằng.
Nhưng Bạch Phạn Ngư lại không biết, dưới sự tâng bốc của đám người phía dưới, còn tưởng rằng chữ của mình rất đẹp.
Lúc này, Bạch Phạn Ngư viết xong chữ cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông bút xuống, bưng chén trà sâm lên uống một ngụm, sau đó mới nhìn về phía Lôi Lạc: "Chữ của ta viết thế nào?”
Lôi Lạc cúi đâu nhìn thoáng qua, bốn chữ có ba chữ không nhận ra, chỉ nhận ra chữ "Khí": "Không tệ, chữ thảo này viết rất đẹp."
"Của ta là chữ Khải."
'Ặc, vậy sao? Vậy thì là thảo Khải."
Lôi Lạc giả vờ đánh giá một phen, thuận tay cầm lấy hộp xì gà trên bàn muốn lấy một điếu, Bạch Phạn Ngư lại nhíu mày: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Nguyệt Thường nhà chúng ta ghét nhất là nam nhân hút thuốc, bỏ đi."
"Vâng." Lôi Lạc vội vàng buông xì gà xuống, cung kính đặt lại vào trong hộp.
Bạch Phạn Ngư thấy Lôi Lạc nghe lời như vậy, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, chỉ vào bốn chữ lớn mình vừa viết: "Bach Phạn Ngư ta làm người làm việc luôn luôn 'nghĩa khí thiên thu"
Lôi Lạc sững sờ, Cha vợ đại nhân, chữ 'Thu' của ngươi có phải viết sai rồi không? Ngươi viết thành chữ 'Cầu' rồi."
Bạch Phạn Ngư cẩn thận nhìn lại, mặt đỏ lên, cứng cổ nói: "Ta cố ý đấy. Ngươi biết vì sao không? Bởi vì không nghĩa khí, ngươi chỉ là một quả cầu."
Lôi Lạc vội vàng vỗ tay: "Hay cho câu quả cầu. Ý nghĩa thật sâu sắc."
Bạch Phạn Ngư: "Bớt ninh nọt đi. Tiền đâu? Gom đủ chưa?"
Giọng Lôi Lạc lập tức nhỏ đi tám phần: "Chưa."
"Chưa? Ngươi lại dám nói với ta là chưa?”
"Xin cha vợ đại nhân, ngươi nhỏ tiếng một chút, Nguyệt Thường sẽ nghe thấy đấy."
"Nghe thấy thì sao? Con bé là con gái ta, ta là cha nó. Bây giờ cha nó muốn mượn con rể chút tiền, con rể lại dám nói là chưa?"
Lôi Lạc vội vàng cười trừ: "Xin lỗi cha vợ. Là ta sai. Gần đây tay ta hơi kẹt."