Chương 1382: Con rể bất bại
Chương 1382: Con rể bất bạiChương 1382: Con rể bất bại
Chuong 1382: Con re bat bai
"Ket? Tưởng ta ngu sao?" Bạch Phan Ngư chống nạnh, đưa một tay ra ý muốn hút thuốc.
Lôi Lạc vội vàng lấy điếu xì gà vừa mới cất đi ra, cung kính đưa cho hắn.
Bạch Phạn Ngư đắc ý ngậm điếu xì gà vào miệng, lại nhìn Lôi Lạc.
Lôi Lạc vội vàng cầm lấy que diêm dài, quẹt một cái, châm lửa cho Bạch Phạn Ngư.
Bạch Phạn Ngư hít một hơi xì gà, nhả ra làn khói, trách móc Lôi Lạc: "A Lạc, bây giờ ngươi là tổng giám sát rồi, có phải là coi thường ta, kẻ giang hồ kiếm cơm mat hạng này rồi không?”
"Làm gì có? Ngươi là cha vợ đại nhân của ta, ta rất kính trọng ngươi."
"Kính trọng? Kính trọng bao nhiêu? Sao ta không nhìn ra?" Bạch Phạn Ngư vênh váo đi đến sô pha, ngồi phịch xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Lôi Lạc: "Từ lời nói, còn cả thái độ của ngươi đối với ta, sao ta lại cảm thấy ngươi đang coi thường ta."
"Sao có thể chứ? Ta có coi thường ai trên đời này, cũng không dám coi thường ngươi." Lôi Lạc vội vàng ghé sát vào, đứng sau lưng Bạch Phạn Ngư, xoa bóp vai cho hắn: "Trên giang hồ ai mà không biết ta là do ngươi nâng đỡ? Ngươi không chỉ là cha vợ đại nhân của ta, mà còn là quý nhân trong mệnh của Lôi Lạc ta."
"Này, những lời này đều là do ngươi nói, ta cũng không có bức ngươi. Có phải là lời nói thật lòng hay không?” Bạch Phạn Ngư nhìn Lôi Lạc.
"Đương nhiên là lời nói thật lòng. Lời này của ta còn thật hơn cả vàng." Lôi Lạc âm thâm lau mồ hôi, cảm thấy lão cha vợ này càng ngày càng khó hầu hạ, tuổi tác càng cao càng giống như đứa trẻ, luôn thích lải nhải.
"A Lạc, ta mặc kệ trong lòng ngươi có đang mắng ta hay không, lần này ngươi nhất định phải giúp ta. Nếu không danh tiếng cả đời của ta trên giang hồ coi như bị hủy hoại trong chốc lát. Mọi người đều biết, Bạch Phạn Ngư ta làm việc luôn luôn giữ chữ tín. Lần này thua lỗ, ta sẽ trả đủ cho mọi người từng đồng từng xu."
"Còn nữa, ngươi có biết ngươi là niềm tự hào của ta hay không, ta đi đâu cũng nói về ngươi, nói ngươi lợi hại cỡ nào, bây giờ ai ai cũng biết ngươi là con rể của ta. Ta mất mặt, chính là ngươi mất mặt. Ta mất thể diện, chính là ngươi mất thể diện. Hai ta là người một nhà, ngươi hiểu không?"
Lôi Lạc đảo mắt, hắn đương nhiên hiểu.
Từ sau khi hắn ngồi lên chức vị tổng thanh tra, Bạch Phạn Ngư gặp ai cũng khoe khoang mình là cha vợ của tổng thanh tra. Không chỉ người trên giang hồ biết, mà các bà cô ở chợ cũng biết, ngay cả người trông nhà vệ sinh cũng biết.
"Ngươi yên tâm, cha vợ đại nhân, mười triệu ta sẽ giúp ngươi gom đủ." Lôi Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa."
"Còn phải đợi thêm vài ngày nữa?" Bạch Phạn Ngư ngậm xì gà, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ngươi đừng có mà lừa gạt ta đấy nhé? Chơi trò hoãn binh à?"
"Sao có thể chứ? Ngươi là Gia Cát Lượng tái thế, ta có chơi trò gì cũng không qua mặt được ngươi." Lôi Lạc nhanh chóng xoa bóp vai cho Bạch Phạn Ngư: "Nói thật, gân đây ta thật sự hơi kẹt, nhưng ngươi yên tâm, ta có một người anh em tốt, chính là Thạch Chí Kiên. Hôm nay hắn nói ta có thể kiếm được một khoản tiên lớn." "Ha Thạch Chí Kiên? Chính là tên nhóc xuất thân từ Thạch Giáp Vĩ đó sao?" Bạch Phan Ngư hơi sững sờ: "Tên nhóc đó rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả ngươi và ta. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã từ hai bàn tay trắng trở thành tỷ phú, thật sự là rất ghê gớm."
Lôi Lạc vội vàng nói: "Đúng vậy, chính bởi vì hắn lợi hại nên ta mới tin tưởng hắn. Hắn nói để ta cùng hắn làm ăn buôn bán thép, thu mua công ty thép từ Hàn Quốc, sau đó vận chuyển thép về Hồng Kông bán, đến lúc đó có thể kiếm được một khoản tiền lớn."
"Khu khụ, cái gì?" Bạch Phạn Ngư suýt chút nữa bị sặc xì gà: "Bán thép ở Hồng Kông? Có lâm không vậy? Rốt cuộc là hắn bị điên, hay là ngươi bị điên? Tuy ta không làm ăn chân chính, nhưng cũng biết Hồng Kông có hai ông trùm thép, một người là Bàng Đỉnh Nguyên, một người là Trịnh Chí Trung, hai người này gần như độc chiếm ngành thép Hồng Kông. Ngươi muốn cạnh tranh với bọn họ, còn vận chuyển thép từ Hàn Quốc về Hồng Kông bán? Tự tìm đường chết à?"
Nói đến, sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Hồng Kông rất nhanh sau chiến tranh đã bước vào thời đại thép, nguyên nhân là do liên quan đến chiến tranh.
Trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, rất nhiều tàu chiến bị chìm ở vùng biển Hồng Kông và khu vực lân cận. Thân tàu của những tàu chiến này được chế tạo từ thép chất lượng cao, cho nên sau chiến tranh, rất nhiều tàu được trục vớt lên, đem đi tháo dỡ. Trong một thời gian ngắn, các công ty tháo dỡ tàu từ Quỳ Dũng đến vịnh Cửu Long, từ Quan Đường đến Tướng Quân Áo mọc lên như nấm, có nhà máy thì xuất khẩu sắt vụn, bán ra nước ngoài làm nguyên liệu sản xuất thép; cũng có nhà máy thì trực tiếp bán cho các nhà máy ở Hồng Kông, dùng để sản xuất hàng hóa.
Đến những năm 50, ngành tháo dỡ tàu của Hồng Kông phát triển đến đỉnh cao, ngay cả quân đội Mỹ, quân đội Anh cũng đưa những tàu chiến không cần nữa đến Hồng Kông để tháo dỡ tiêu hủy.