Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1384 - Chương 1384: Khách Sạn Phú Lệ Hoa

Chương 1384: Khách sạn Phú Lệ Hoa Chương 1384: Khách sạn Phú Lệ HoaChương 1384: Khách sạn Phú Lệ Hoa

Chương 1384: Khách sạn Phú Lệ Hoa

Thạch Chí Kiên gọi điện thoại cho Từ tam thiếu, hẹn hắn gặp mặt tại hộp đêm Đại Phú Hào, nơi này gần như đã trở thành căn cứ bí mật của Thạch Chí Kiên, Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu.

Không ngờ Từ tam thiếu lại từ chối thẳng thừng qua điện thoại, còn ra vẻ đạo mạo nói Thạch Chí Kiên đến Đại Phú Hào vui chơi giải trí chính là chơi bời lêu lổng, còn nói muốn nói chuyện thì đến khách sạn Phú Lệ Hoa. Ở đó cái gì cũng có, trang trí cũng rất có phẩm vị.

Khách sạn Phú Lệ Hoa có phẩm vị?

Thấy quỷ.

Đến Đại Phú Hào chính là chơi bời lêu lổng?

Càng thấy quỷ hơn.

Thạch Chí Kiên cảm thấy, chuyện này nhất định có vấn đề. ...

Khách sạn Phú Lệ Hoa là một trong những khách sạn lâu đời nhất ở Hồng Kông, cũng là khách sạn lớn đầu tiên do người Hoa xây dựng.

Ông chủ đứng sau khách sạn này chính là gia tộc Phó Lão Dung thuộc tứ đại gia tộc của Hồng Kông.

So với khách sạn Peninsula, khách sạn Hilton, khách sạn Shangri-La ở bán đảo Cửu Long, Hồng Kông, khách sạn Phú Lệ Hoa hiện tại đã có phần lỗi thời. Trang trí, mặt tiên đều mang phong cách của những năm 50, cơ sở vật chất, nhà hàng, quán ăn đều có phần cũ kỹ.

So với những khách sạn khác mang phong cách kết hợp giữa Trung và Tây, đặc biệt là nhà hàng phương Tây sang trọng, rực rỡ, tràn ngập sự xa hoa của phương Tây, cung cấp cà phê, trà đen, Phú Lệ Hoa giống như một di tích lịch sử lạc lõng, thức uống cao cấp nhất mà nơi này cung cấp chỉ là trà sữa trứ danh.

Nếu là trước kia, với tính cách của Từ tam thiếu, tuyệt đối sẽ không đến đây uống trà sữa, ăn bánh trứng, mà sẽ đến khách sạn Peninsula uống cà phê, ăn pizza.

Nhưng hôm nay hắn lại rất kỳ lạ, hẹn Thạch Chí Kiên đến đây.

Những vị khách đến Phú Lệ Hoa nghỉ ngơi ít nhất cũng đã năm mươi tuổi. Những vị khách này đã chứng kiến thời kỳ hoàng kim của Phú Lệ Hoa. Vào thời đại người Hoa bị khinh rẻ, trên mảnh đất Hồng Kông này, khách sạn do người Hoa đầu tư đầu tiên được khai trương râm rộ, điêu này khiến vô số người Hoa phấn khởi.

Bây giờ hai mươi năm trôi qua, khách sạn này đã không còn huy hoàng như xưa, nhưng ký ức của những người này vẫn dừng lại ở thời khắc đáng kinh ngạc đó. Những vị khách quý có thể đến đây nghỉ ngơi tiêu xài, hiện tại đều đã trở thành những nhân vật có máu mặt ở Hồng Kông, như Từ thuyền vương, Hoắc lão đại, Bao thuyền vương, vân vân.

Vào thời đại hoàng kim của bọn họ, bọn họ chính là những người dẫn đầu xu hướng, là những đứa con cưng của thời đại, cũng từng đêm ca hát ở Phú Lệ Hoa này, cũng từng tranh giành tình cảm ở đây, cũng từng làm mưa làm gió ở đây.

Hiện tại, Phú Lệ Hoa không thay đổi, nhưng bọn họ đều đã già đi, thậm chí có người đã lặng lẽ rời khỏi thế giới này, những người còn lại trở thành những kẻ mạnh trên mảnh đất này, tiếp tục khai hoang mở đất, tranh giành một chỗ đứng cho người Hoa. Cứ như vậy, Phú Lệ Hoa đã trở thành một loại biểu tượng, một loại tượng trưng. Những người không có thân phận địa vị, căn bản không có tư cách đến nơi này.

Khi Thạch Chí Kiên đến khách sạn Phú Lệ Hoa vào thời gian đã hẹn, hắn nhìn thấy Từ tam thiếu, thậm chí còn nghi ngờ mình nhìn nhầm người. Hắn dụi dụi mắt, lúc này mới xác định được tên đang đứng dậy vây tay với mình chính là Từ tam thiếu gia phong lưu phóng khoáng kia.

Lúc này, Từ tam thiếu không còn ăn mặc lòe loẹt như trước nữa. Bộ vest đỏ, vest xanh sặc sỡ đã được thay thế bằng bộ vest đen rất chỉnh tê, cà vạt cũng từ đủ màu sắc sặc sỡ biến thành màu xanh đậm trầm ổn, lịch lãm. Còn kiểu tóc của hắn càng khỏi phải nói, kiểu tóc dựng đứng, tóc chẻ ngôi giữa trước kia đã biến thành kiểu tóc ba bảy cực kỳ nghiêm túc, mái tóc được chải chuốt bóng mượt, gọn gàng, chỉ cần thêm một bộ râu mép là giống hệt minh tinh Hollywood Gregory Peck.

"Này, tên nhóc nhà ngươi coi thường ta hả, ta vẫy tay với ngươi lâu như vậy, ngươi mới chịu nhìn sang." Khi Thạch Chí Kiên được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng trà cổ kính, Từ tam thiếu đã bắt đầu trách móc, sau đó đưa tay vỗ mạnh vào vai Thạch Chí Kiên một cái, rồi lại siết cổ hắn, cười nói: "Nói thật, có phải là phát tài rôi, bây giờ trong mắt không còn lão đại ta đây nữa hả?"

Bên cạnh Từ tam thiếu còn có một nữ nhân khoảng hai tám, hai chín tuổi, mặc một chiếc váy liền rất lịch sự, dung mạo không quá xinh đẹp nhưng rất có khí chất, giống như tiểu thư khuê các.

Nữ nhân thấy Từ tam thiếu và Thạch Chí Kiên chào hỏi thân thiết, vội đứng dậy một cách rất lịch sự, không lên tiếng, chỉ mỉm cười đứng đó.

"Đầu hàng, lão đại.' Thạch Chí Kiên bị hắn siết cổ, đành phải khuất phục: "Nhanh giới thiệu vị mỹ nữ này cho ta biết đi?"

Lúc này Từ tam thiếu mới cười ha hả, buông hắn ra, giới thiệu với Thạch Chí Kiên: "Đây là chị dây của ngươi, là vợ của ta. Giản Văn Hân. Ngươi gọi nàng là A Hân, Hân tỷ cũng được."

"Hả?" Thạch Chí Kiên hơi sững sờ, may mà vừa rồi mình không hỏi Từ tam thiếu là cô nàng này lừa gạt ở đâu về, nhìn thế nào cũng không giống tiếp viên, thì ra là vợ chính thức của tam thiếu.
Bình Luận (0)
Comment