Chương 1403: Ta chính là nữ hoàng rau củ
Chương 1403: Ta chính là nữ hoàng rau củChương 1403: Ta chính là nữ hoàng rau củ
Chương 1403: Ta chính là nữ hoàng rau củ
"Hả? Ngọc Phượng tỷ, ngươi muốn... lấy chông?”
"Phì phì phì! Đương nhiên không phải ta muốn lấy chồng. Ta là người què, ai mà thèm lấy chứ? Đó là số tiên hồi môn ta dành dum cho Bảo Nhi nhà chúng ta. Bây giờ tên nhóc A Kiên kia mượn dùng, ta định đưa giấy nợ tám triệu này cho ngươi."
"Cái gì, đưa cho ta?" Nhiếp Vịnh Đàn sững sờ.
Thạch Ngọc Phượng lê chân đi tới, mở hộp trang điểm ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy nợ đưa cho Nhiếp Vịnh Đàn: "Tên nhóc A Kiên nói chị em ruột cũng phải sòng phẳng, mượn ta tám triệu thì viết giấy nợ tám ta. Ta không đồng ý, hắn không vui. Cho nên, ta đã viết ra cái thứ này, ngươi cất kỹ đi. Đây chính là bảo bối ta tặng cho ngươi. Sau này, nếu tên nhóc kia đối xử tệ bạc với ngươi, ngươi cứ ép hắn trả nợ."
Nhiếp Vịnh Đàn có chút ngượng ngùng không dám nhận, Thạch Ngọc Phượng nhét vào tay nàng: "Nói thật, trong ba nữ nhân các ngươi, ta thấy ngươi là thuận mắt nhất, tiếp theo là Tô Au Vi. Con bé đó rất ngây thơ, cũng không có tâm cơ. Ngược lại, Belletti kia, ta thật sự không thích."
"Ngọc Phượng tỷ, Belletti cũng rất tốt mà, tại sao ngươi lại không thích nàng?"
"Tại sao? Bởi vì nàng là người Tây. Tròng mắt màu xanh, chỉ có tóc là màu đen." Thạch Ngọc Phượng ghét bỏ: "Tuy ta học ít, nhưng cũng biết liên quân tám nước tấn công Tử Cấm Thành, còn đốt cả Viên Minh Viên. Nói không chừng tổ tiên của nàng chính là người phóng hỏa."
Nhiếp Vịnh Đàn dở khóc dở cười: "Belletti là con lai, mẹ nàng là người Trung Quốc."
"Vậy thì càng không được. Theo lời chúng ta nói, đó chính là tạp chủng." Thạch Ngọc Phượng biu môi: "Tổ tiên nhà họ Thạch chúng ta là Thạch Thủ Tín, khai quốc đại tướng của nhà Tống, thời cận đại là Thạch Đạt Khai của Thái Bình Thiên Quốc, có thể nói là cả nhà trung liệt, cuối cùng em trai ta lại cưới một nữ hài Tây, sao có thể đối diện với tổ tiên?"
Trong mắt Nhiếp Vịnh Đàn vô ý lóe lên ý cười, nhưng lập tức giấu đi, nói: "Ngọc Phượng tỷ, ngươi đừng nói như vậy, lỡ như bị A Kiên nghe thấy, hắn sẽ không vui đâu."
"Hắn không vui thì sao? Cùng lắm là ta làm âm ï lên, bảo hắn cưới ngươi vào cửa, để ngươi làm vợ cả, để con nhỏ Tây kia làm vợ lẽ. Vịnh Đàn, ta rất thích ngươi." Thạch Ngọc Phượng lại nắm lấy tay Nhiếp Vịnh Đàn, vẻ mặt vô cùng hài lòng. 9ehr4
Nhiếp Vịnh Đàn cười nói: "Ngọc Phượng tỷ, chuyện này để sau hãng nói. Nào, ta tiếp tục giúp ngươi trang điểm. Ồ, bây giờ ngươi đẹp quá. Đến lúc xịt nước hoa rồi, chai Chanel quý bà này rất hợp với ngươi, cho dù là phong cách hay khí chất đều rất hợp."
Nhiếp Vịnh Đàn lấy ra một chai nước hoa nhỏ, xịt nhẹ hai cái lên cổ và cổ tay của Thạch Ngọc Phượng: "Thật ra Ngọc Phượng tỷ còn trẻ mà, sao ngươi không nghĩ đến chuyện tìm một nam nhân tốt?"
"Nam nhân tốt chết hết rồi." Thạch Ngọc Phượng vuốt kiểu tóc quý bà mới làm, nói: "Bây giờ, nam nhân bên cạnh ta, không phải nhắm vào túi tiền của ta, thì nhắm vào túi tiền của em trai ta. Người thật lòng tốt với ta, biết tìm đâu ra?"
"Cũng chưa chắc đâu." Nhiếp Vịnh Đàn mỉm cười nhìn Thạch Ngọc Phượng trong gương: "Người xinh đẹp, lại tốt bụng như Ngọc Phượng tỷ ở Hồng Kông không nhiều đâu. Những kẻ nhắm vào tiền tài của ngươi đều là những kẻ không có mắt nhìn. Nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ thích ngươi."
Lời này của Nhiếp Vịnh Đàn khiến cho Thạch Ngọc Phượng xuân tâm nhộn nhạo. Trước kia nàng cũng không phải là không có nam nhân theo đuổi, như tên Hồ Tuấn Tài vô dụng, còn có tên Hồ Tu Dũng cũng từng theo đuổi nàng.
Nhưng Thạch Ngọc Phượng hoàn toàn không để ý đến hai tên này, cho rằng Hồ Tuấn Tài ba phải, không phải thứ tốt. Tuy bây giờ hắn đã cải tà quy chính, cùng nàng bán rau, nhưng không biết sau này sẽ thế nào, còn phải tiếp tục quan sát.
Còn tên Hồ Tu Dũng kia, tuy rất trung thành, nhưng lại quá ngu ngốc. Đặc biệt nàng không thích bộ râu quai nón của Hồ Tu Dũng, trông còn già hơn cả cha nàng đã mất. Đi ra ngoài, lúc nào cũng có người hỏi có phải là ông nội của nàng hay không?
"Hu mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy?" Thạch Ngọc Phượng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, không trong sáng này, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Nhiếp Vịnh Đàn: "Vịnh Đàn, hôm nay chính là cơ hội tốt. Dự án xây dựng Cửu Long Thương sắp động thổ, đến lúc đó nhất định sẽ rất đông người. A Kiên cũng sẽ mời rất nhiều ông trùm, nhân vật nổi tiếng đến ủng hộ. Ngươi cứ ăn mặc đẹp một chút, áp đảo tất cả mọi người. Nói không chừng em trai ta sáng mắt ra, sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, chọn ngươi làm vợ cả."
"Chuyện này... có khả năng sao?" Nhiếp Vịnh Đàn do dự.
"Có gì mà không có khả năng? Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra." Thạch Ngọc Phượng kéo Nhiếp Vịnh Đàn lại, bắt đầu trang điểm cho nàng: "Lúc trước, ta cũng không ngờ bán rau lại có thể kiếm được nhiều tiên như vậy. Bây giờ, Thạch Ngọc Phượng ta chính là nữ hoàng rau cử của Cảng Đảo và Cửu Long. Biết 'nữ hoàng rau cu là gì không? Chính là không có ta, bọn họ ngay cả rau cũng không có mà ăn."