Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1402 - Chương 1402: Ăn Mặc Lộng Lẫy

Chương 1402: Ăn mặc lộng lẫy Chương 1402: Ăn mặc lộng lẫyChương 1402: Ăn mặc lộng lẫy

Chương 1402: Ăn mặc lộng lẫy

Thạch Chí Kiên không ngờ Lôi Lạc lại tò mò như vậy. Thật ra Lôi Lạc cũng là bị cha vợ Bạch Phạn Ngư thúc giục. Bây giờ cha vợ của hắn cứ cách ba ngày lại đến nhà hắn đòi nợ, khiến cho Lôi Lạc không dám va nhà. Nếu Thạch Chí Kiên đã nói có thể câu cá kiếm tiền nhanh, hắn đã tin. Vấn đề là, rốt cuộc khi nào thì bắt đầu?

Câu trả lời của Thạch Chí Kiên rất đơn giản, ngày mai. ...

Chung cư cho thuê ở Loan Tử.

Thạch Ngọc Phượng đứng trước chiếc gương trang điểm cao hơn đầu người, ngắm nghía bản thân đã ăn mặc lộng lẫy trong gương.

Thạch Ngọc Phượng trong gương, mái tóc được tạo kiểu thành kiểu tóc quý bà thịnh hành nhất hiện nay, trên tai đeo khuyên tai kim cương, chiếc váy ngoại nhập hàng hiệu tôn lên vóc dáng được bảo dưỡng khá tốt của nàng. Ngoại trừ bụng hơi to một chút, một chân hơi què một chút, còn lại dau hoàn mỹ.

Nhiếp Vịnh Đàn đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy hiệu Chanel.

Bên cạnh đang phát bài hát mà Thạch Ngọc Phượng thích nhất, là bài "Tình hoa khai" do cặp đôi màn ảnh Trần Bảo Châu và Lý Kỳ song ca.

(Nữ) Tình hoa khai, nở rộ rực rỡ, tình nghĩa thê mãi mãi vô biên; Chim họa mi ca hát du dương, thổ lộ tình yêu dạt dào.

(Nam) Tình hoa tươi đẹp, tiếng chim say đắm, sắc xuân ngập tràn thế gian; Cùng yêu thương nhau mãi không rời, tình yêu chúng ta mãi mãi bất biến...

Thạch Ngọc Phượng vừa trang điểm, vừa nhún nhảy theo giai điệu bài hát, cái chân què cũng thỉnh thoảng run run, trông rất phấn khích.

Ngược lại, Nhiếp Vịnh Đàn dè dặt hơn nhiều, ăn mặc cũng rất lịch sự.

Từ trước đến nay, cho dù hát ở vũ trường, làm ca sĩ trợ hát, hay quản lý vũ trường, quán bar, trở thành đại tỷ, Nhiếp Vịnh Đàn luôn mặc trang phục truyên thống của Trung Quốc, đặc biệt thích sườn xám có thể tôn lên vóc dáng yêu kiều, rất ít khi mặc váy đầm.

Thạch Ngọc Phượng thì ngược lại, lúc nghèo, nàng không mặc nổi quần áo đẹp, luôn mặc quần áo vải thô, dép gỗ, ngay cả sườn xám cũng không mua nổi. Sau khi giàu có, nàng lại thích mặc váy đầm hàng hiệu. Chanel, Gucci, Prada... đều là những thương hiệu yêu thích của nàng.

Theo lời của Thạch Ngọc Phượng, đây gọi là "hội nhập quốc tế”. Bây giờ nàng làm ăn, rất nhiều lúc sẽ gặp người nước ngoài. Người nước ngoài đều mặc những thứ này. Bản thân nàng mặc như vậy sẽ bình dị gần gũi, có thể hòa nhập với bọn họ.

Nhiếp Vịnh Đàn biết những gì Thạch Ngọc Phượng nói đều là sự thật. Thời đại này, đám người nước ngoài đều có thói quen khinh người, thích xem thường người khác. Muốn làm ăn với bọn họ thì phải tuân theo quy tắc của bọn họ.

"Ngọc Phượng tỷ, đây là trâm cài áo ta mua cho ngươi ở Quảng Phát Dương Hành, là thương hiệu Hermes mà ngươi thích nhất." Nhiếp Vịnh Đàn mỉm cười lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức màu đỏ tinh xảo từ trong túi xách, mở ra, bên trong là một chiếc trâm cài áo đính kim cương xanh.

"Ồ, chiếc trâm cài áo này đẹp quá." Thạch Ngọc Phượng há to miệng: "Là ngươi mua tặng ta sao?" "Đương nhiên rồi, ta chỉ có một người chị tốt là Ngọc Phượng tỷ, không tặng ngươi thì tặng ai?" Nhiếp Vịnh Đàn vừa nói vừa tự mình tháo chiếc trâm cài áo xuống, cẩn thận cài lên ngực Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng soi gương ngắm đi ngắm lại, cảm thấy chiếc trâm cài áo này đúng là tăng thêm vẻ đẹp, không nhịn được khen ngợi: "Vẫn là Vịnh Đàn ngươi có mắt nhìn, chiếc trâm cài áo này kết hợp với chiếc sườn xám, đúng là tuyệt phối."

"Thật sao? Chỉ cân Ngọc Phượng tỷ vui, ta cũng vui." Nhiếp Vịnh Đàn lùi về sau hai bước, nhìn Thạch Ngọc Phượng trong gương, cười nói: "Từ trước đến nay ta luôn coi ngươi như chị ruột, có gì tốt cũng đều nghĩ đến ngươi đầu tiên."

Thạch Ngọc Phượng cảm động, quay người lại, nắm lấy tay Nhiếp Vịnh Đàn, nói: "Vịnh Đàn, ngươi có lòng rồi. Ta biết tên nhóc A Kiên kia có lỗi với ngươi. Vốn dĩ ngươi mới là người nên làm đại phu nhân, lại bị Belletti cướp mất. Nhưng không sao, trong lòng ta, ngươi mới là vợ thật sự của A Kiên, là đại phu nhân thật sự của nhà họ Thạch chúng ta."

Nhiếp Vịnh Đàn vội vàng khiêm tốn nói: "Ngọc Phượng tỷ, ngươi đừng nói như vậy. A Kiên quyết định như thế, tất nhiên có lý do của hắn. Ta luôn ủng hộ hắn. Hơn nữa, đối với ta mà nói, chỉ cần có thể gả vào nhà họ Thạch, hầu hạ ngươi, còn có hầu hạ A Kiên là ta đã mãn nguyện lắm rồi."

Lần này, Thạch Ngọc Phượng không chỉ cảm động mà còn rất biết ơn, nắm chặt tay Nhiếp Vịnh Đàn: "Vịnh Đàn, không ngờ ngươi lại hiểu chuyện như vậy. Ta còn tưởng ngươi sẽ ghen tị, sẽ đố ky. Đến lúc đó ba người các ngươi cùng bước vào cửa, nói không chừng sẽ xảy ra đại chiến thế giới. Bây giờ ngươi nói như thế, ta yên tâm rồi."

Dừng một chút, dường như cảm thấy lời này không có thành ý, Thạch Ngọc Phượng lại nói: "Vịnh Đàn, ngươi đã tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ nói thật lòng với ngươi. Cách đây không lâu, A Kiên viết giấy nợ mượn ta tám triệu, tám triệu đó là số tiền hồi môn mà ta dành dụm được..."
Bình Luận (0)
Comment