Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1491 - Chương 1491: Hồng Kông Sẽ Thay Đổi

Chương 1491: Hồng Kông sẽ thay đổi Chương 1491: Hồng Kông sẽ thay đổiChương 1491: Hồng Kông sẽ thay đổi

Chương 1491: Hồng Kông sẽ thay đổi

Đợi đến khi xuống lầu, lên xe hắn mới tỉnh ngộ: "Bảo ta hỏi người cha đã chết của hắn? Chẳng phải là đang nguyên rủa ta chết sao? Mẹ kiếp! Tên nhóc thối, sớm muộn gì ta cũng đánh vào mông ngươi"...

Hộp đêm Đại Phú Hào.

"Này, Tam thiếu, ngươi nói cha ta cho A Kiên một tháng để giải quyết Lợi Tuyết Huyễn và liên minh thép của nàng có thể thành công không?" Hoắc đại thiếu bưng ly whisky hỏi.

Từ tam thiếu cầm một nắm hạt điều bỏ vào miệng: "Tên nhóc A Kiên tinh ranh lắm. Bề ngoài, xem ra hắn rất áp lực, nhưng nói không chừng ngay cả cha của ngươi cũng bị hắn tính kế rồi."

"Ngươi nói vậy là có ý gì đây?”

"Ý của ta là từ bao giờ ngươi thấy A Kiên chịu thiệt? Từ tam thiếu làm ra vẻ rất hiểu Thạch Chí Kiên, miệng nhai hạt điều răng rắc: "Bây giờ toàn bộ Hồng Kông đều đang chờ xem trò cười của hắn. Đám doanh nhân nhỏ kia chạy đến ép buộc cha ngươi làm chủ cho bọn họ. Cha ngươi chạy đến ép buộc A Kiên nhanh chóng giải quyết chuyện này, còn hạ tối hậu thư. A Kiên hắn có thể làm gì? Thật sự quỳ xuống dập đầu cầu xin Lợi Tuyết Huyễn? Thật sự đăng báo nhận thua? Không thể nào."

Từ tam thiếu tiện tay ném một hạt điều vào ly whisky, bắn tung bọt rượu: "Ta quen biết hắn lâu như vậy, hắn chưa bao giờ cúi đầu trước đối thủ. Ngược lại, mỗi lần đối thủ cho rằng sắp ăn chắc hắn, bảo hắn dập đầu cầu xin, chính là lúc bọn họ bị tát vào mặt."

Hoắc đại thiếu chớp mắt."Chẳng lẽ A Kiên còn giấu chiêu lớn? Có thể Càn Khôn Đại Na Di? Hàm ngư phiên thân?”

"Hắn có biết Càn Khôn Đại Na Di thì không biết, ta chỉ biết hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê toàn bộ tàu thuyền của đại ca ta đi Hàn Quốc, không phải là không có lý do."

Mắt Hoắc đại thiếu sáng lên, bưng ly whisky lên uống một hơi: " Đúng vậy. Ngươi không nói ta suýt chút nữa quên mất. Số tàu thuyên đi Hàn Quốc kia gần nửa tháng rồi, cũng nên quay về rồi."

Từ tam thiếu mỉm cười: "Ta có linh cảm, chỉ cần số tàu thuyền kia quay vê, Hồng Kông sẽ thay đổi.'...

"Ta sắp không chịu nổi nữa rồi." Lôi Lạc than thở: "Cấp trên ra lệnh cho ta nhanh chóng hủy bỏ lệnh cấm bờ biển, cho phép những con tàu cũ nát kia qua cửa, để bọn họ đến Hồng Kông tháo dỡ, để cho hai nhà máy thép lớn ở Hồng Kông có đủ nguyên liệu để luyện thép."

Bạch Nguyệt Thường bưng một ly trà kỷ tử đến cho hắn: "A Kiên đã nói rồi, ngươi phải kiên trì."

"Ta cũng biết. Nhưng mệnh lệnh của cấp trên ngày càng gấp gáp, ta cũng không còn cách nào." Lôi Lạc nói: "Ta cũng biết, nếu hủy bỏ lệnh cấm bờ biển, kế hoạch lần này của A Kiên sẽ thất bại. Đến lúc đó cho dù cảng khẩu mở cửa, hai nhà máy thép lớn có nguyên liệu để luyện, thép được sản xuất ra liên tục, vẫn sẽ bị đám người liên minh thép kia gom góp, tiếp tục kiếm tiền."

"Cho nên bây giờ ngươi chỉ có thể kiên trì." Bạch Nguyệt Thường cổ vũ chồng: "Chỉ cần A Kiên vận chuyển thép từ Hàn Quốc về, đến lúc đó hắn có thể phá vỡ thế độc quyền thép của Lợi Tuyết Huyễn."

"Tuy nói như vậy, nhưng thời gian không đợi người." Lôi Lạc đau khổ uống một ngụm trà, sau đó cau mày nói: "Lần sau nàng có thể đừng bỏ nhiều kỷ tử như vậy được không? Dễ nóng trong người lắm."

"Ta đã cho thêm hoa cúc, còn bỏ thêm đường phèn, điều hòa rồi." Bạch Nguyệt Thường nói.

Lôi Lạc tiếp tục cau mày: "Nàng nên hiểu ý ta. Ta không phải nói như vậy. Ta biết bây giờ nàng rất cần, nhưng năng lực của ta có hạn."

"Ồ, đến câu lạc bộ của ngươi một kéo ba thì rất sung sức, bảo ngươi về nhà làm bài tập thì lại lăng nhằng, có ý gì đây?"

Thấy vợ sắp nổi giận, Lôi Lạc vội vàng nịnh nọt: "Ta nói đùa thôi. Ta rất trung thành với nàng, những nữ nhân bên ngoài đều là giả vờ. Nàng cũng biết đấy, có lúc phải chiêu chuộng mấy tên Tây kia. Bọn hắn đều rất đểu, dâm đãng, không cho bọn hắn chút lợi ích, bọn hắn sẽ không giúp ta làm việc. Tình người, thế sự, nàng hiểu mà."

"Nguyệt Thường nhà chúng ta hiểu cái gì?" Lúc này, Bạch Phạn Ngư, cha vợ của Lôi Lạc không biết xuất hiện từ lúc nào.

Lôi Lạc giật mình: "Cha vợ, ngươi đến từ lúc nào vậy?"

"Ta đến lâu rồi, Nguyệt Thường không nói với ngươi sao?"

"Không có."

"Vậy là đúng rồi." Bạch Phạn Ngư thản nhiên mặc bộ đồ luyện công màu trắng, bắt đầu đi ra vườn đánh Thái Cực Quyền.

Lôi Lạc bất đắc dĩ chỉ đành đi theo: "Cha vợ, hình như ngươi có lời muốn nói với ta."

"Ngươi nhìn ra rồi sao?" Bạch Phạn Ngư nhắm mắt, hạ thấp người, hít thở không khí trong lành trong vườn.

"Ừm"" Lôi Lạc gật đầu.

Bạch Phạn Ngư xoạc chân, xòe tay hạ xuống, múa một chiêu Đại Hải Lao Châm trong Thái Cực Quyền giống như bắt cá. Hắn nhìn Lôi Lạc: "Chiêu này của ta đẹp không?"

"Rất đẹp. Cha vợ, ngươi lúc trẻ là soái ca, già rồi cũng là soái ca. Soái ca đánh quyền sao có thể không đẹp chứ?”

"Người nhà ta cũng nói như vậy, nhất là lúc ta đánh quyền ở nhà, rất nhiều người xem, rất nhiêu người vây quanh, rất nhiều người khen ta đẹp." Bạch Phạn Ngư nói: "Vậy ngươi có biết tại sao ta không đánh quyền ở nhà, lại chạy đến nhà của ngươi hay không?"

Lôi Lạc lắc đầu định nói không biết, lại vội vàng dừng lại: "Ngươi nhớ Nguyệt Thường."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment