Chương 1492: Có tiền thì là cha vợ, không có tiền thì là kẻ thù
Chương 1492: Có tiền thì là cha vợ, không có tiền thì là kẻ thùChương 1492: Có tiền thì là cha vợ, không có tiền thì là kẻ thù
Chương 1492: Có tiền thì là cha vợ, không có tiền thì là kẻ thù
"Con gái ta, ta đương nhiên là nhớ, còn cần phải hỏi sao?"
"Ngươi nhớ con rể ta."
"Nhớ ngươi cái quỷ!" Bạch Phạn Ngư mắng: "Ta bị chủ nợ ép đi. Bởi vì ta trả không nổi nợ, cho nên không dám về nhà. Về nhà cũng không được yên ổn."
"Cha vợ, ngươi thảm quá."
"Thảm cái quỷ!" Bạch Phạn Ngư trừng mắt: "Là ai nói muốn giúp ta trả nợ? Ta còn vui mừng chạy về nói với đám chủ nợ kia, nói con rể ta trượng nghĩa như thế nào, lợi hại như thế nào, nhiều tiên hơn nữa cũng có thể giúp ta trả. Nhưng bây giờ thì sao?"
Bạch Phạn Ngư đưa tay về phía Lôi Lạc: "Ngươi đã cho ta bao nhiêu tiên?"
Lôi Lạc ngại ngùng gãi đầu, sau đó đưa tay lên, đặt vào tay cha vợ: "Chúng ta là cha vợ con rể, tâm đầu ý hợp mà."
"Tâm đầu ý hợp cái quỷ!". Bạch Phạn Ngư bốp một tiếng hất tay Lôi Lạc ra: "Có tiền thì là cha vợ, không có tiền thì là kẻ thù."
"Không cần quá đáng như vậy chứ. Vậy Nguyệt Thường, nàng đứng về phía nào?"
"Ngươi nói xem?" Bạch Phạn Ngư khinh thường nhìn con rể.
"Dù sao ta cũng là cha nàng, nuôi nàng mười tám năm, nàng chắc chắn sẽ không ăn cháo đá bát, giúp ngươi chứ?”
Đúng lúc này, Bạch Nguyệt Thường bưng trà thanh nhiệt đến: "Cha, cha lại mắng A Lạc nhà ta sao? Ngươi có tin ta đuổi ngươi về hay không?"
Bạch Phạn Ngư sững sờ, nhìn con rể Lôi Lạc, thấy Lôi Lạc đang nhịn cười, lập tức nói: "Thật là vô lý! Con gái theo chồng, khuỷu tay hướng ra ngoài. Ta coi như nuôi ngươi mười tám năm uổng phí."
Bạch Nguyệt Thường đưa trà thanh nhiệt cho cha xong, nàng đến bên cạnh Lôi Lạc, khoác tay hắn, quay đầu nói với Bạch Phạn Ngư: "Cha nuôi ta mười tám năm, nhưng ta lại ngủ cùng giường với hắn hai mươi năm. Cha đã dạy ta, còn dạy ta đánh bàn tính từ nhỏ, sổ sách này ta tính rất rõ ràng ".
Bạch Phạn Ngư bưng chén trà, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nguyệt Thường nói: "Trà thanh nhiệt, uống để giải nhiệt. Gần đây cha luôn mất ngủ, mẹ không ở đây, ai quan tâm cha? Cha uống đi ".
Bạch Phạn Ngư tức giận biu môi: "Lời vừa rồi của ngươi khiến ta rất tức giận, ta không uống ".
Bạch Nguyệt Thường buông Lôi Lạc ra, mỉm cười đi tới, lại khoác tay cha: "Vừa rồi ta đùa với ngươi thôi. Uống đi, ngoan nào."
Dưới sự nũng niu của con gái, Bạch Phạn Ngư vừa rồi còn tức giận ngút trời trở nên mềm yếu, nhỏ giọng nói: "Có bỏ đường chưa? Ngươi biết ta thích uống trà ngọt mà ".
"Ta bỏ đường phèn rồi."
"Vậy thì được, ta chỉ uống một ngụm thôi."
Bạch Phạn Ngư nói xong, uống một ngụm trà nhỏ, chép chép miệng, sau đó ngẩng đầu nói với Lôi Lạc: "Tiểu tử, nể mặt con gái ta, ta cho ngươi thêm ba ngày. Đến lúc đó còn không giúp ta trả nợ, đừng trách ta không nể mặt." Nói xong, hắn còn vung nắm đấm, làm ra tư thế đánh người: "Ngươi nên biết, ta đánh quyền rất lợi hại."
Lôi Lạc cười khổ, thâm nghĩ: "A Kiên, cứu ta. Ba ngày, nếu ngươi còn không ra tay, ta sẽ tan cửa nát nhà. Còn nữa, cha vợ ta đánh quyên thật sự rất lợi hại, từng một quyền đánh rụng ba cái răng của đại ca Vinh Thịt Heo ở đường Bát Lan đấy.'...
Hơn hai mươi chiếc tàu chở hàng lớn hùng hổ đi trên biển từ Hàn Quốc đến Hồng Kông.
Hải âu bay lượn, biển trời hòa làm một.
Baldur, nhị thúc hời hợt của Thạch Chí Kiên mặc một bộ vest trắng, đội mũ phớt trắng, một tay đút ngón cái vào túi áo ghi-lê, tay kia chống gậy, ngạo nghễ đứng ở mũi tàu.
Nói thật, những chuyện xảy ra gân đây đã tác động đến hắn rất lớn.
Cháu rể hời hợt của hắn lại uy hiếp lợi dụ hắn, bảo hắn giúp bán hai chiếc tàu chiến Anh quốc cho người Hàn Quốc.
Đây quả thực là một kỳ tích kinh thiên động địa.
Nhưng kỳ tích đã xảy ra. Khi Baldur được tên luật sư khốn kiếp kiêm người trung gian Hồ Tuấn Tài dẫn đi gặp đám quan hậu cần của đế quốc Anh đóng quân ở Hồng Kông, Baldur mới hiểu ra, cùng là người Anh, nhưng bọn họ tham lam đến mức nào.
Những cỗ máy được sử dụng trong thời kỳ chuẩn bị chiến tranh được niêm phong trong kho, lật lớp giấy dầu phủ lên, vẫn còn mới tinh.
Tên quan hậu cần râu quai nón ngậm điếu thuốc, rất khinh thường bán những cỗ máy mới tinh này như phế liệu.
Đúng vậy, chính là phế liệu. Nói chính xác, chỉ là giá cả cao hơn phế liệu một chút, nguyên nhân là do gân đây giá thép tăng.
Chúa ơi.
Lúc đó, Baldur suýt chút nữa rớt cằm, mở to mắt nhìn tên quan hậu cần râu quai nón, cảm thấy mình đã nhìn thấy con sâu lớn nhất thiên hạ.
Nhưng Baldur rất nhanh đã sửa đổi nhận định này, bởi vì sau khi hợp tác xong với bọn họ, tên quan hậu cần râu quai nón lại giới thiệu bọn họ với một tên quan hậu cần râu mép của Hải quân.
Tên quan hậu cần râu mép trực tiếp bán hai chiếc tàu chiến lớn đang neo đậu ở bến cảng. Lần này là theo giá phế liệu.
Tam quan của Baldur bị hủy diệt.
Cảm thấy mình đã nhìn thấy chuyện kỳ lạ nhất đời này.
Trong lúc hắn đang hoài nghị, liệu có thể kéo những cỗ máy mới tinh kia ra khỏi doanh trại, kéo hai chiếc tàu chiến này đi khỏi bến cảng hay không, sự thật đã nói cho hắn biết, hắn suy nghĩ nhiều rồi.