Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 175 - Chương 175. Lấy Tiền Đào Người

Chương 175. Lấy tiền đào người
Chương 175. Lấy tiền đào người

Đới Phượng Ny cùng với sư gia Tô và vệ sĩ Trần Bưu hoảng hốt rời khỏi nhà máy. Đối với thiên chi kiều nữ từ trước đến nay chưa từng biết đến khó khăn của thế nhân, cũng như chưa từng gặp phải trắc trở như nàng mà nói, đả kích còn có sỉ nhục mà Thạch Chí Kiên dành cho nàng ngày hôm nay có thể khiến nàng ghi hận cả một đời.

Nhìn Đới Phượng Ny rời đi, đám người Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng reo hò không thôi, còn Thạch Chí Kiên thì tiếp tục phát tiền lương cho công nhân.

Tô Ấu Vi sống chết không chịu nhận tiền, đòi trả lại cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đành chia tiền lương của nàng thành hai phần. Một nửa trả cho hắn, nửa còn lại để cho nàng làm sinh hoạt phí ngày thường.

Tô Ấu Vi lắc đầu nói mình không cần tiền. Ở đây có chỗ ăn chỗ uống, còn có chỗ ngủ, tốt hơn so với ở trên thuyền rất nhiều.

Ai có thể ngờ một nữ hài cả đời lênh đênh trên biển, chưa từng biết no bụng là gì, nhiều khi vì tiết kiệm tiền học phí cho em trai mà nàng phải đi bán hải sản và hạt sen, tích lũy từng đồng tiền một, thậm chí thà chịu đói bụng chứ không dám mua thức ăn.

Mỗi khi nàng đói bụng, nàng sẽ ngồi ở đầu thuyền, mặc cho gió biển thổi vào hai má, nhìn vầng trăng sáng trên đầu nơi nước và trời nối liền, tưởng tượng đó là cái bánh nướng vừa thơm vừa tròn có rắc hạt vừng, thêm chút nước đường. Khi đó, cơn đói của nàng sẽ dịu lại.

Hiện tại, nàng tạm biệt mẹ lên đất liền, vào nhà máy của Thạch Chí Kiên làm việc, lần đầu tiên được ăn no bụng, lần đầu tiên được ngủ một giấc thật ngon.

Nàng đã rất thỏa mãn, cảm thấy nơi này chính là thiên đường.

Thấy Tô Ấu Vi sống chết không chịu nhận tiền, Thạch Chí Kiên đành cười khổ chỉ vào dưới chân nàng: “Cái khác thì còn được, ít nhất ngươi cũng phải mua một đôi giày chứ.”

Tô Ấu Vi cúi đầu nhìn bàn chân trống trơn của mình, nàng đành nhận tiền, ngượng ngùng gật đầu.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi cứ đẩy qua đẩy lại, đám người Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ nhìn nhau, tất cả đều suy đoán Thạch Chí Kiên và nữ thần nhà máy có quan hệ không tầm thường. Cũng không biết hai người đó quen nhau như thế nào.

“Hùng ca, nàng có phải là bạn gái Kiên ca không nhỉ?” Trần Kim Hổ hỏi Đại Thanh Hùng.

“Cái gì là bạn gái chứ, là nhân tình.” Trần Kim Long chỉnh lại.

Đại Thanh Hùng gãi đầu: “Ta không biết Kiên ca quen với nha đầu này.”

Hồ Tu Dũng nói: “Chậc chậc, nha đầu này xinh quá, không biết Kiên ca đã đắc thủ chưa nữa.”

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Thạch Chí Kiên đột nhiên nói với bọn hắn: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Có vẻ náo nhiệt quá nhỉ?”

Đám người Đại Thanh Hùng vội khoát tay: “Không có, chúng ta chẳng nói cái gì cả.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, tiếp tục phát tiền lương cho công nhân.

Đám người Đại Thanh Hùng vội lau mồ hôi, cũng không biết vừa nãy nói nhỏ như vậy Kiên ca có nghe không.

Nhưng bọn hắn đã quyết định rồi, về sau nhất định phải trừng trị đám tiểu tử trông mà thèm Tô Ấu Vi.

Bạn gái của lão đại mà các ngươi cũng dám dòm ngó, muốn chết.

Bên ngoài nhà máy.

Đới Phượng Ny thở phì phò trên ô tô.

Ngay cả sư gia Tô và Trần Bưu cũng không dám thở mạnh.

Đới Phượng Ny cáu kỉnh, ném đôi giày cao gót đang mang.

Một chiếc giày bay lên, nện trúng đầu sư gia Tô.

Sư gia Tô đau đến nhe răng trợn mắt, cũng không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám sờ vào chỗ đau.

“Có phải vừa rồi dáng vẻ của ta rất xấu hổ đúng không?” Đới Phượng Ny hỏi.

Sư gia Tô và Trần Bưu nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Bọn hắn biết đại tiểu thư đang tức giận, ai lắm miệng người đó sẽ không may.

“Thế nào, các ngươi câm à?” Đới Phượng Ny hung dữ đạp vào mông hai người.

“Không phải, đại tiểu thư, thân phận của ngươi cao quý, ngươi cần chi phải chấp nhặt với loại người không biết lịch sự kia.” Sư gia Tô cố nặn ra một câu.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Bưu vội vàng phụ họa theo.

“Cũng chính vì thế, cho nên ta mới tức giận. Tên khốn Thạch Chí Kiên kia là gì chừ? Chẳng qua chỉ là một tên quỷ nghèo ở Thạch Giáp Vĩ mà thôi, cũng dám dùng tiền nện ta. Ta đánh chết hắn.”

“Đại tiểu thư bớt giận, không đáng vì một loại người hạ đẳng đó mà tức giận đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ngươi chỉ biết nói đúng vậy chứ không còn biết thứ gì khác?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ơ?”

“Ơ gì mà ơ?” Đới Phượng Ny lại gõ một cái vào đầu Trần Bưu.

Trần Bưu chỉ cảm thấy trán bị đập mạnh, trong lòng tự nhủ, cũng may mà ta đã luyện qua Thiết Đầu Công.

Đánh Trần Bưu xong, Đới Phượng Ny cũng xả giận không ít: “Từ giờ trở đi, ta sẽ chơi chết tên họ Thạch kia, lấy tiền đào người. Ta sẽ đào rỗng nhà máy của hắn, để hắn trở thành một chỉ huy có tiếng mà không có miếng, về sau xem hắn đối nghịch với ta như thế nào?”

Hết chương 175.
Bình Luận (0)
Comment