Đới Phượng Ny quét mắt nhìn một vòng, rất hài lòng với phản ứng của những người chung quanh, một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên, giọng điệu ngạo mạn: “Bây giờ thế nào? Ông chủ Thạch, ngươi có đồng ý hay không? Ngươi nên biết rằng, ba triệu kiếm được rất lâu. Nhà máy này của ngươi mở ra cùng lắm chỉ tốn một triệu. Bây giờ trong chớp mắt ngươi lời hai triệu, lời lỗ ra sao hẳn ngươi có thể tính toán rõ ràng.”
Đới Phượng Ny cho rằng, nếu không phải đầu óc Thạch Chí Kiên có vấn đề, hắn nhất định sẽ không từ chối vụ thu mua này.
Dù sao, nhà máy mì ăn liền ngoại trừ sản xuất còn phải tiêu thụ. Nhà họ Đới gần như có thể độc chiếm toàn bộ kênh bán thực phẩm Hồng Kông, có thể đùa chết đối thủ.
Ngoài ra, Đới Phượng Ny cho rằng, sở dĩ Thạch Chí Kiên có thể mở được nhà máy mì ăn liền hoàn toàn là chiếm trước tiên cơ. Nếu hạng mục này được nàng nhìn thấy đầu tiên, Thạch Chí Kiên là cái thá gì chứ.
Nếu Thạch Chí Kiên thông minh nhận tiền, bán nhà máy, hai triệu kia xem như phần thưởng cho riêng hắn khi phát triển công việc kinh doanh như vậy.
Thạch Chí Kiên còn chưa lên tiếng, đám người Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng đều đồng loạt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cầm tiền thì dễ rồi, nhưng bọn hắn thì sao? Vất vả lắm bọn hắn mới có chỗ đặt chân, có thể nuôi gia đình, nhiều người trong số bọn hắn còn mơ ước kiếm tiền để mua đồ ăn, quần áo đẹp cho vợ con. Bây giờ nhà máy đột nhiên chuyển nhượng, những người như bọn hắn phải làm sao đây?
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua ba triệu đô la Hồng Kông, rồi nhìn Đới Phượng Ny đang kiêu ngạo: “Đới tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?”
Đới Phượng Ny khinh thường phun ra một ngụm khói vào mặt Thạch Chí Kiên: “Đương nhiên là được rồi, có cái gì thì ngươi cứ hỏi.”
“Nếu ta bán nhà máy cho ngươi, bọn hắn phải làm sao đây?” Thạch Chí Kiên chỉ Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng và những người công nhân của mình.
Đới Phượng Ny mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi hỏi cái gì chứ, thì ra là một vấn đề nhàm chán. Nhà họ Đới chúng ta nuôi rất nhiều người rảnh rỗi, nếu ta đã thu mua nhà máy của ngươi, đương nhiên là phải sắp xếp công việc cho bọn hắn rồi. Còn đám củi mục vô dụng đó, đương nhiên là sa thải hết.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Bà tám chết tiệt, ngươi nói lại lần nữa đi.”
Đám công nhân phẫn nộ. Bị người ta chửi là củi mục vô dụng, cho dù là ai cũng sẽ lửa giận ngút trời.
Đới Phượng Ny cười to, cười đến cả người run rẩy: “Ta nói các ngươi là củi mục, các ngươi còn không tin? Có bản lĩnh thì kiếm tiền rồi dùng tiền nện người giống như ta, nện thật mạnh.”
Khi nói chuyện, Đới Phượng Ny cầm một xấp tiền mặt vung lên không trung.
Những tờ tiền mặt mới tinh rơi xuống như mưa.
Đới Phượng Ny chờ bộ dạng hèn mọn của đám công nhân cúi xuống lụm tiền, nhưng không một ai động đậy.
Đới Phượng Ny hơi kinh ngạc: “Các ngươi ngu quá vậy, có tiền cũng không lấy? Trách không được lại sống khó khăn như thế.”
Những người kia vẫn không nhúc nhích, tất cả đều thở hồng hộc trừng mắt nhìn Đới Phượng Ny.
Đúng vậy, bọn hắn nghèo.
Nhưng nghèo có cốt khí.
Lúc này, đột nhiên có người xoay người bắt đầu lụm tiền trên mặt đất. Người đó là Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngồi xổm xuống đưa tay nhặt từng tờ tiền dưới đất. Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ…
“Tiền đúng là thứ tốt. Có tiền có thể mua được rất nhiều thứ mình muốn. Quần áo, túi xách hàng hiệu, đồng hồ, đồ trang sức. Có tiền có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người, diễu võ dương oai trước mặt bạn học, trước mặt người nhà, trước mặt bạn bè.”
“Tiền là thứ tốt, ngươi thích mà ta cũng thích. Cho nên, tại sao ngươi lại ném nó chứ?” Thạch Chí Kiên giống như đang lẩm bẩm một mình.
Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã nhặt xong xấp tiền rơi dưới đất, bình tĩnh bước đến trước mặt Đới Phượng Ny, đưa xấp tiền cho nàng: “Đới tiểu thư đúng không? Có câu ta muốn nói với ngươi, không phải ai trên đời này cũng coi trọng tiền bạc như vậy. Ngoài số tiền này, chúng ta còn có vợ con, họ hàng, bạn bè. Đương nhiên còn có tôn nghiêm mà ngươi không biết.”
“Có lẽ từ nhỏ ngươi đã được chiều chuộng, chưa bao giờ biết tôn nghiêm là gì, cho là có tiền thì muốn làm gì thì làm. Đúng là thế giới này được làm bằng tiền, nhưng củi mục, vô dụng trong miệng của ngươi đã dùng đôi bàn tay của bọn hắn để xây nên từng viên gạch đấy.”
Những người chung quanh đều chấn động.
Những lời nói của Thạch Chí Kiên đã chạm đến trái tim của bọn hắn.
“Bây giờ ta trả lại tiền cho ngươi, hi vọng có thể dạy ngươi làm người tốt.” Nói xong, hắn lập tức giơ tay ném toàn bộ số tiền nhặt được vào mặt Đới Phượng Ny.
“Đáng chết.”
Đới Phượng Ny không ngờ có ngày mình bị người ta dùng tiền nện vào mặt, đồng thời còn trước mặt nhiều người như vậy.
“Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Sư gia Tô và Trần Bưu lập tức tiến lên bảo vệ hai bên Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny giận không kìm được, không còn thái độ ngạo mạn phách lối như trước, lông mày dựng đứng trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch Chí Kiên, ngươi dám dùng tiền ném ta?”
Cho đến bây giờ, nàng còn không dám tin Thạch Chí Kiên có can đảm như vậy.
Đám người Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng ngây ra một lúc.
Khi bọn hắn hiểu được chuyện gì phát sinh…
Lập tức tiếng hoan hô như sấm.