Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 173 - Chương 173. Ta Muốn Mua Lại Nhà Máy Của Ngươi

Chương 173. Ta muốn mua lại nhà máy của ngươi
Chương 173. Ta muốn mua lại nhà máy của ngươi

Đới Phượng Ny nhìn thấy hết biểu hiện của Thạch Chí Kiên, trong lòng lại càng khinh thường. Xú nam nhân chính là xú nam nhân. Lúc này, nàng quay qua nhìn Tô Ấu Vi. Nàng thấy gương mặt của Tô Ấu Vi cực kỳ xinh đẹp, nhất là lúc này đối phương đang khóc, người nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy thương tiếc, không khỏi ngơ ngác một chút.

“Mỹ nhân đẹp như vậy lại ở cái nhà máy rách nát này, thật đáng tiếc.” Đới Phượng Ny ngạo mạn lướt qua Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Tô Ấu Vi: “Ngẩng đầu lên.”

Tô Ấu Vi ơ một tiếng, vội ngẩng đầu nhìn Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny mỉm cười: “Rất tốt, ngươi rất nghe lời.” Nói xong, nàng móc khăn tay của mình lau nước mắt trên mặt Tô Ấu Vi, nói: “Khăn tay của nam nhân bẩn lắm, lại còn thúi nữa. Vẫn là tỷ tỷ ta đau lòng ngươi.”

Cuối cùng Tô Ấu Vi cũng bình tĩnh lại. Nàng vội trốn tránh nhưng vẫn bị khăn tay của Đới Phượng Ny lau trúng. Tô Ấu Vi chỉ cảm thấy trên chiếc khăn tay tản ra mùi hương động lòng người, rất dễ ngửi.

“Ngoan, đừng động đậy.” Đới Phượng Ny còn muốn tiếp tục lau nước mắt cho Tô Ấu Vi, Tô Ấu Vi lại lập tức tránh ra, khiếp đảm trốn sau lưng Thạch Chí Kiên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt trước hành động khác người của Đới Phượng Ny..

Ngay cả sư gia Tô và Trần Bưu sau lưng Đới Phượng Ny cũng thầm than một tiếng, nhưng lại không thể làm gì trước hành động của chủ nhân.

Đới Phượng Ny nhìn thấy Tô Ấu Vi sợ mình như vậy, không khỏi ngơ ngác một chút, rồi lập tức cười to, cười đến ngả nghiêng ngả ngửa. Phối hợp với dáng người hoàn mỹ của nàng, còn có gương mặt lãnh đạm, dẫn đến vô số nam nhân có mặt phải thần hồn điên đảo.

Đại Thanh Hùng nuốt một ngụm nước bọt, dùng cùi nhỏ đụng Hồ Tu Dũng đang còn ngẩn người nhìn Đới Phượng Ny: “Ngươi nói nữ nhân kia có phải yêu tinh hay không?”

Hồ Tu Dũng cũng nuốt nước bọt: “Chẳng những là yêu tinh mà còn là một đại yêu tinh.”

“Tốt lắm, ngươi càng trốn ta càng thích ngươi. Tiểu cô nương, tên ngươi là gì?” Đới Phượng Ny lấy một điếu thuốc từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đưa lên môi, ánh mắt đẹp cười như không cười nhìn Tô Ấu Vi đang trốn sau lưng Thạch Chí Kiên.

Tô Ấu Vi bị dọa không dám lên tiếng.

Thạch Chí Kiên vỗ vai của nàng, ra hiệu nàng đừng sợ, sau đó hắn nhìn thẳng Đới Phượng Ny: “Đới tiểu thư, hôm nay ngươi đến chỗ của ta rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Đới Phượng Ny mỉm cười, móc cái bật lửa kim loại, tách một cái châm điếu thuốc.

Châm xong điếu thuốc, nàng ngẩng đầu, đôi môi anh đào khẽ nhả ra một ngụm khói: “Hôm nay ngươi có lời rồi. Ta muốn mua lại nhà máy của ngươi.”

“Cái này? Nữ nhân kia nói cái gì vậy? Nàng nói muốn thu mua nhà máy của chúng ta?”

“Quá khinh người rồi, nàng lại chạy đến địa bàn của người khác mà nói những lời đó.”

Mọi người trong nhà máy bàn tán ầm ĩ. Thái độ ngang tàng, hống hách, không coi ai ra gì của Đới Phượng Ny khiến tất cả đều tức giận.

Đám người Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng giận đến dựng râu trừng mắt, cảm thấy nữ nhân có diện mạo giống như yêu tinh kia lại nói chuyện hoang đường như thế.

Thạch Chí Kiên lạnh lùng nhìn Đới Phượng Ny: “Đới tiểu thư, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, ta hy vọng ngươi không phải đang kể chuyện cười.”

“Chuyện cười? Ngươi có tư cách gì bảo ta nói chuyện cười? A, đúng rồi, nghe nói ngươi quen rất nhiều đại nhân vật, vậy thì thế nào? Đới Phượng Ny ta chưa từng đối xử tử tế với ai cả. Ta nói muốn mua nhà máy của ngươi, ta nhất định phải mua cho bằng được.” Nói xong, Đới Phượng Ny vỗ tay: “Sư gia Tô, mau mang đồ lên đây.”

Sư gia Tô lập tức lấy một va li từ trong xe ra, hai tay đưa cho Thạch Chí Kiên.

“Mở ra để ông chủ Thạch xem, Đới Phượng Ny ta có phải đang kể chuyện cười hay không?”

Sư gia Tô đáp: “Vâng.” Sau đó, hắn tranh thủ mở vali ra.

“Ồ!’ Chung quanh vang lên tiếng kinh hô.

Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng đứng gần nhất lại càng há hốc mồm.

Trong vali chỉ toàn là tiền mặt, những tờ một nghìn đô la Hồng Kông mới tinh, vẫn còn tỏa ra mùi mực in.

Đới Phượng Ny kiêu ngạo dùng tay kẹp điếu thuốc chỉ vào vali: “Thấy không, ở đây có ba triệu, đủ mua nhà máy của ngươi rồi.”

Ba triệu?

Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người.

Một tháng tiền lương của bọn hắn chỉ có hơn ba trăm. Muốn kiếm đủ ba triệu phải cần đến mấy đời?

Đới Phượng Ny vô cùng hưởng thụ cảm giác dùng tiền uy hiếp toàn trường.

Nhớ năm đó, khi nàng còn học cấp hai, hiệu trưởng của trường luôn nói rằng không có sự phân biệt đối xử, mọi người đều bình đẳng như nhau.

Nhảm nhí!

Có lần, nhà trường yêu cầu học sinh quyên góp, nàng một hơi quyên góp 100.000 nhân dân tệ, khiến hiệu trưởng suýt chút nữa ngã xuống. Từ đó về sau, hiệu trưởng luôn khách sáo với nàng, hầu hạ nàng giống như hầu hạ bà nội trong nhà, không tiếp tục đối xử như nhau nữa.

Hết chương 173.
Bình Luận (0)
Comment