Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Nữ Thần Mì Ăn Liền

Chương 172. Nữ thần mì ăn liền
Chương 172. Nữ thần mì ăn liền

“Tô Ấu Vi.”

Với tư cách là kế toán nhà máy, Kim Bàn Tính đã thực hiện một loạt phép tính, hét to qua cặp kính đọc sách của mình.

Thạch Chí Kiên giật mình, sao cái tên này lại có vẻ quen quen.

Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một cô gái yếu đuối nhưng xinh đẹp ngoan ngoãn bước đến trước mặt hắn.

“Tô Ấu Vi, tổng số tiền trong tháng này là ba trăm năm mươi tám tệ chín xu.” Kim Bàn Tính tính toán rất rõ ràng.

Tô Ấu Vi lại nói một tiếng: “Sai.”

Kim Bàn Tính không ngờ có người dám nghi ngờ tính toán của mình. Hắn gần như nhảy dựng lên, cầm lấy kính đọc sách, nói: “Cô gái, ngươi đừng có nói nhảm. Ta làm kế toán lâu như vậy, chưa hề tính sai.”

Tô Ấu Vi biết mình sốt ruột nên nói sai, vội khoát tay nói: “Không phải, ý của ta không phải ngươi tính sai, mà là tiền này ta không thể nhận.”

Kim Bàn Tính sững sờ: “Tại sao ngươi lại không nhận?”

Đám người Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng đều ngạc nhiên.

Tô Ấu Vi làm việc chăm chỉ trong nhà máy, vì vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp nên nàng rất được người nhà máy yêu thích, đồng thời cũng được nhiều chàng trai thương mến, vinh dự được đặt cho biệt danh “nữ thần mì ăn liền”. Lúc này nữ thần gặp nạn, mọi người khó tránh khỏi căng thẳng.

Tô Ấu Vi có chút xấu hổ trước mặt bao người. Nàng cắn môi, sau đó lớn mật nhìn về phía Thạch Chí Kiên rồi bước về phía hắn.

Thạch Chí Kiên nhìn nàng.

Tô Ấu Vi móc túi đựng táo trong ngực: “Thạch tiên sinh, ngươi nhất định vẫn còn nhớ ta. Ta tên Tô Ấu Vi, là nữ nhân người Đản. Cảm ơn ngươi đã giúp ta, là ngươi cứu em trai của ta. Cho nên ta không thể nhận tiền công của ngươi. Còn nữa…”

Nàng cẩn thận mở túi bọc quả táo. “Đây là quà ta tặng cho ngươi.”

Phốc phốc.

Chung quanh có người bật cười.

Tô Ấu Vi khẽ giật mình, vội nhìn lại quả táo. Nàng thấy những quả táo mà nàng không nỡ ăn, vẫn luôn giấu trong ngực đã có nhiều chỗ bị mục nát.

Ba quả táo bị hỏng đột nhiên xuất hiện trước mặt Thạch Chí Kiên.

“Ta còn tưởng rằng là cái gì, thì ra là quả táo hỏng.”

“Quả táo hỏng như vậy mà còn không biết xấu hổ lấy ra.” Người mỉa mai phần lớn đều là nữ công nhân nhà máy ghen tị với vẻ đẹp của Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Nhìn quả táo bị hỏng trong tay, gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức trở nên tái nhợt.

Nhìn sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy của Tô Ấu Vi, Thạch Chí Kiên mỉm cười đưa tay lấy một quả táo hỏng, tùy tiện lau vài cái rồi cắn vào chỗ không bị hư, sau đó khen một câu: “Ngọt thật.”

Tất cả mọi người đều ngẩn cả người.

Chẳng ai ngờ người có thân phận như Thạch Chí Kiên lại ăn một quả táo hỏng.

Tô Ấu Vi không nhịn được, vành mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.

“Quả táo… hỏng rồi… mà” Tô Ấu Vi nghẹn ngào nói.

Tất cả mọi người nhìn Tô Ấu Vi thút thít, không khỏi đau lòng.

Ngay cả những nữ công nhân đã chế giễu Tô Ấu Vi cũng im lặng.

Đám hán tử thô kệch Đại Thanh Hùng chẳng biết tại sao nhìn một tiểu cô nương cầm quả táo hỏng thút thít, trong lòng lại cảm thấy ê ẩm.

Mọi người nhìn thấy Thạch Chí Kiên lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, lau nhè nhẹ khóe mắt của Tô Ấu Vi: “Quả táo hỏng hay không không sao cả. Tâm ý của ngươi, ta nhận. Quả táo rất ngọt. Nói cho ngươi biết, ta chưa từng ăn quả táo nào ngọt như vậy.”Không ai biết tình cảnh của Tô Ấu Vi bằng Thạch Chí Kiên, cũng không ai hiểu trái tim nữ nhân người Đản Tô Ấu Vi bằng hắn.

Một nữ hài cực kỳ hèn mọn ở Hồng Kông, chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng.

Tô Ấu Vi òa lên một tiếng, khóc to hơn.

Đúng lúc này, có người vỗ tay.

Một giọng nói rất chói tai vang lên: “Ồ, cảnh tượng này khiến cho ta rất cảm động. Ông chủ Thạch không hổ danh là người làm ăn. Vừa kiếm được tiền lại còn biết thu mua lòng người. Có câu nói như thế nào nhỉ, là kiếm bạo.”

Theo tiếng nói vang lên, Đới Phượng Ny cùng với sư gia Tô, còn có vệ sĩ Trần Bưu không chút kiêng kỵ bước vào.

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng không ngờ có người lại đột nhiên xông vào nhà máy, đang định tiến lên quát lớn, lại bị Thạch Chí Kiên ngăn lại. Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Đới Phượng Ny, lịch sự hỏi: “Xin hỏi ngươi là ai?”

“Ta là giám đốc công ty thực phẩm Vĩnh Khang Đới Phượng Ny. Ngươi có thể gọi ta là Đới tiểu thư, hoặc gọi ta là giám đốc Đới.”

“Đới tiểu thư à? Không biết ngươi đột nhiên đến chỗ của ta có gì chỉ giáo hay không?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ muốn bàn một vụ làm ăn với ngươi mà thôi.” Đới Phượng Ny nói, bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên.

Cho dù khoảng cách rất xa, Thạch Chí Kiên vẫn ngửi được một mùi thơm thấm vào ruột gan, nhịn không được hít hít cái mũi một cái, không biết đối phương dùng loại nước hoa gì.

Hết chương 172.
Bình Luận (0)
Comment