Ô tô khởi động, Trần Bưu không biết đi đâu, cũng không dám mở miệng hỏi Đới Phượng Ny, chỉ có thể chạy chữa cháy trước.
Đới Phượng Ny dùng chân ngọc đạp Trần Bưu: “Này, A Bưu, nghe nói trước kia ngươi uy phong lắm, một mình đánh ba mươi người, thế quyền mà ngươi dùng là…”
“Thiếu Lâm La Hán Quyền.” Trần Bưu cung kính trả lời.
“A đúng đúng đúng, là Hòa Thượng Thiếu Lâm Quyền, rất sắc bén.”
“Thật ngại quá đại tiểu thư, là La Hán Quyền.” Trần Bưu đính chính.
Đới Phượng Ny đạp mạnh sau lưng Trần Bưu: “La Hán thì không phải là hòa thượng à? Ngươi tìm đường chết sao? Còn dám mạnh miệng.”
Trần Bưu câm như hến.
Đới Phượng Ny dùng ngón chân cái sờ mặt Trần Bưu: “Thế nào? Tức giận à?”
Đôi chân ngọc xinh đẹp, mắt cá chân quyến rũ, đặc biệt là những chiếc chuông bạc leng keng treo ở mắt cá chân, cùng với mùi thơm độc đáo của Đới Phượng Ny khiến hơi thở của Trần Bưu trở nên gấp gáp. Hắn không dám nhìn nhiều, hít sâu một hơi rồi đáp: “Không có.”
Đới Phượng Ny bĩu môi, thu hồi chân ngọc, tiếng leng keng lại vang lên: “Cho ngươi thêm lá gan, ngươi cũng không dám. Lái xe đến Nguyên Lãng.”
“Làm cái gì?” Trần Bưu vừa hỏi, lập tức nhận ra mình đã sai. Hắn đang chuẩn bị chịu ăn đạp, chợt nghe Đới Phượng Ny lười biếng đáp: “Đương nhiên là đi gặp Thạch Chí Kiên rồi. Tên gia hỏa có thể khiến cho Từ đại thiếu gia ghen tỵ, ta ngược lại muốn xem xem hắn là người như thế nào?”
Trần Bưu và sư gia Tô nghe xong, không nhịn được nhìn nhau. Người có thể khiến đại tiểu thư nhà họ Đới ghi nhớ không có mấy ai. Huống chi Đới tiểu thư không thích nam nhân xấu.
Thạch Chí Kiên rốt cuộc là ai?
…
Nguyên Lãng, nhà máy mì ăn liền.
Giữa trưa, Thạch Chí Kiên lái xe đến nhà máy.
Hôm nay là cuối tháng, dựa theo quy định, nhà máy sẽ phát tiền lương cho nhân viên.
Vì thế, Thạch Chí Kiên đã rút tiền mặt từ ngân hàng, đưa cho kế toán phụ trách tài chính của nhà máy, yêu cầu đối phương chịu trách nhiệm tính lương cho nhân viên. Hắn sẽ tự tay phát tiền lương cho công nhân.
Kế toán này được Thạch Chí Kiên đào từ một cửa hàng cung ứng hàng hóa, rất giỏi tính toán bằng tay, có biệt danh Kim Bàn Tính.
Lúc này, Thạch Chí Kiên đứng một bên. Bên cạnh hắn là Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ, giống như tứ đại kim cương bảo vệ hai bên Thạch Chí Kiên.
Đằng trước Thạch Chí Kiên có một hàng dài người xếp hàng. Tất cả đều là nhân viên nhà máy. Mọi người đều vui mừng, bàn tán ầm ĩ.
“Cuối cùng cũng được phát tiền lương rồi.”
“Đúng vậy, có tiền ta sẽ mua cho vợ của ta một chiếc váy.”
“Ta sẽ mua đồ chơi cho con trai của ta. Nó thích Transformers gì đó.”
“Mua đồ chơi gì chứ. Có tiền đương nhiên phải đi ăn một bữa thật ngon rồi.”
Tất cả đều vui mừng. Vất vả một tháng, có thể nhận được tiền lương đúng hạn là một điều gì đó rất vui.
Miêu Thỉ Cường, Lạn Mệnh Khôn, Tiếu Nha Kiên, Khổ Lực Cường phụ trách duy trì trật tự, tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Kim Bàn Tính ngồi đằng sau một cái bàn. Trên bàn có một bàn tính, hạt trên bàn tính đang kêu tanh tách.
Mỗi khi tính toán rõ ràng một khoản, Kim Bàn Tính sẽ kêu tên một công nhân. Thạch Chí Kiên sẽ đích thân đưa tiền lương cho người đó, đồng thời bắt tay đối phương, nói lời cảm ơn chân thành đối phương đã cố gắng vì nhà máy.
Phương pháp đích thân trả lương cho công nhân của Thạch Chí Kiên để bày tỏ lòng biết ơn rất phổ biến ở kiếp trước, nhưng ở thời đại này lại rất hiếm ở Hồng Kông.
Đặc biệt những công nhân này chưa từng trải qua kiểu đối xử như vậy trong đời, ông chủ đích thân trả lương cho công nhân và bày tỏ lòng biết ơn, nói rằng bọn hắn đã làm việc chăm chỉ, coi bọn hắn là ốc vít của nhà máy và là bộ phận không thể thiếu của nhà máy. Cảm giác được người khác quý trọng và tôn trọng này thật độc đáo.
“Ông chủ Thạch đúng là người tốt.”
“Có quá ít người tốt bụng và chính trực như ông chủ Thạch.”
Tô Ấu Vi đứng xếp hàng, nghe mọi người bàn tán về Thạch Chí Kiên, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào.
Nàng đứng trong hàng len lén nhìn Thạch Chí Kiên một chút, chỉ thấy Thạch Chí Kiên vẻ mặt tươi cười hai tay đưa tiền lương một tháng cho một công nhân. Tô Ấu Vi biết người công nhân đó, tên Trương A Ngưu, bình thường hắn hay cho rằng làm công cho người khác là chuyện rất thấp kém, nhưng bây giờ hắn lại chùi tay vào quần áo, tươi cười tiếp nhận tiền lương Thạch Chí Kiên đưa cho, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
Còn có rất nhiều người như Trương A Ngưu, gương mặt hiện lên sự kiêu ngạo không nói ra được.
Bọn hắn là người làm công, cả đời chưa từng được người ta tôn trọng, nhưng hành động của Thạch Chí Kiên hôm nay lại khiến bọn hắn cảm động.
Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Ấu Vi.
Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ đến mình sắp gặp được Thạch Chí Kiên, tim của Tô Ấu Vi lập tức đập mạnh. Nàng sờ ba quả táo trong chiếc khăn tay cất trong ngực, gương mặt tràn đầy chờ mong, còn có e sợ.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Một bước, hai bước.
Ba bước, bốn bước.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui của người trước mặt.
Tim của Tô Ấu Vi lại càng căng thẳng.
“Cuối cùng cũng gặp được hắn.” Tô Ấu Vi giống như con nai con, hai tay ôm ngực, còn có túi đựng quả táo.