Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 170 - Chương 170. Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 170. Đồng bệnh tương liên
Chương 170. Đồng bệnh tương liên

Đới Phượng Ny mang theo cấp dưới của mình rời khỏi tòa nhà công ty vận tải Từ thị.

Đới Phượng Ny miệng ngậm điếu thuốc lá nữ, chăm chú nhìn xung quanh rồi nói với nam nhân bên cạnh: “Sư gia Tô, ta khát nước.”

Sư gia Tô nhảy ra: “Đại tiểu thư muốn uống cái gì, Coca hay soda? Để ta đi mua cho ngươi.”

Bốp.

Đới Phượng Ny tát một cái vào mặt sư gia Tô: “Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi cũng biết ta chưa bao giờ uống Coca hay soda. Phàm là thứ mà đại ca bán, ta đều không uống. Còn nữa, tất cả thực phẩm mà hắn bán, ta cũng không ăn.”

Sư gia Tô ôm mặt, biểu hiện oan ức, trong lòng tự nhủ tại sao mình lại quên mất điều này chứ.

Tính tình của đại tiểu thư rất bướng bỉnh, tin rằng năng lực của mình không hề yếu hơn đại ca Đới Phượng Niên năm đó. Cho nên, xưa nay nàng không chịu khuất phục, thậm chí còn từ chối sử dụng những món mà đại ca nàng bán ra.

“Ta biết rồi, ta xin lỗi, đại tiểu thư. Bây giờ ta đi mua cho ngươi những thứ khác, ngươi đừng tức giận.”

Đới Phượng Ny lại đá vào mông sư gia Tô một cái: “Còn đi mua cái gì nữa? Có cửa hàng bán nước giải khát nào mà không phải bán hàng của đại ca ta?”

“Thế thì làm sao đây?” Sư gia Tô ôm mặt, không biết nên như thế nào cho phải.

Đới Phượng Ny chỉ vào một bà lão bán nước trà cách đó không xa: “Ta muốn uống cái đó.”

“Có ngay.” Sư gia Tô giống như được đại xá, vội vàng chạy đến mua nước trà.

Bà cụ bán nước trà đã già lắm rồi. Bà làm việc từ sáng đến tối để bán nước ở một nơi như thế này. Cho nên quán nước rất đơn giản, chỉ có ba cái ghế, một ấm trà lớn, còn nước trà pha được đặt trong một chiếc bát lớn trên một cái khay nhỏ. Trong tay bà cụ còn cầm cái quạt hương bồ đuổi ruồi muỗi.

“Bà, cho ta ly nước trà.” Sư gia Tô trả tiền cho bà cụ, cắm cây quạt đằng sau cổ, hai tay cầm bát nước trà cẩn thận đưa đến cho Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny tiếp nhận bát nước trà, uống một hơi cạn sạch. Vết nước chảy xuống đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ trắng hồng mịn màng cùng chiếc cằm thanh tú hoàn hảo của nàng khiến sư gia Tô nuốt một ngụm nước bọt.

Thành thật mà nói, Đới tiểu thư thật sự quá xinh đẹp, có thể nói là nữ nhân quyến rũ nhất trong tất cả các nữ nhân mà hắn đã gặp. Ngay cả rất nhiều minh tinh đóng phim cũng không bằng. Nhưng Đới tiểu thư vẫn cứ…

Trong lúc sư gia Tô đang mơ màng: “Ngươi đứng thất thần ra đó làm gì? Muốn chết đúng không?”

Sư gia Tô vội lấy lại tinh thần, thấy Đới Phượng Ny đưa bát nước cho mình, hắn vội nhận lấy: “Xin lỗi, vừa rồi ta mất tập trung.”

“Mất tập trung?” Đới Phượng Ny nhìn sư gia Tô: “Mất tập trung cái gì? Có phải ngươi bị nữ nhân nào mê hoặc hay không? Có cần ta giúp ngươi giới thiệu một chút? Ta quen rất nhiều mỹ nhân. Ta nhớ không lầm, ngươi đi theo ta lâu như vậy nhưng chưa từng đi tìm mỹ nhân.”

Sư gia Tô ngượng ngùng nói: “Đại tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng nói mấy lời đó nữa. Đời này ta chỉ phục vụ một mình tiểu thư, không đi tìm nữ nhân khác.”

“Ha ha, có phải ngươi thích ta hay không?” Đới Phượng Ny dùng ngón tay nâng cằm sư gia Tô: “Nhìn vào mắt của ta, hãy nói thật đi.”

Cả người sư gia Tô giống như xốp giòn, bờ môi run rẩy: “Không, ta không có.”

“Có đúng không? Ngươi không thành thật gì cả.” Đới Phượng Ny buông tay ra.

Sư gia Tô thở phào một hơi. Hắn biết sự lỗ mãng của đại tiểu thư chỉ là làm màu. Nếu ngươi làm thật, nàng sẽ thiến ngươi.

Cách đó không xa, một chiếc BMW màu đen đang đỗ, bên cạnh xe là một nam nhân lực lưỡng mặc vest đang đợi. Hắn là lái xe chính thức của Đới Phượng Ny, Trần Bưu, biệt hiệu Thiết La Hán.

Trần Bưu trước kia là song hoa hồng côn của Mãnh Hổ Đường Thập Tứ K, từng một mình đấu ba mươi người trong phòng tắm ở Macao, giết đường phố Macao máu chảy thành sông. Vì thế, Trần Bưu còn được xưng là Huyết La Hán.

Về sau, lão đại Cát Thiên Vương của Thập Tứ K có mối quan hệ tốt với Đới Phượng Niên. Để bảo vệ em gái Đới Phượng Ny, Đới Phượng Niên cố tình điều Trần Bưu từ Thập Tứ K sang, làm tài xế kiêm lái xe cho em gái của hắn.

Nhưng một hung nhân như vậy gặp đại tiểu thư vẫn có chút sợ hãi: “Đại tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”

Trần Bưu mở cửa xe giúp Đới Phượng Ny, một tay che trên đỉnh đầu, biểu hiện cung kính hỏi.

Đới Phượng Ny lên xe, đá văng đôi giày cao gót đang đi, đặt chân trần thẳng lên ghế ô tô phía trước: “Sao ngươi nói nhiều như vậy chứ? Óc ngươi làm bằng đá à? Lái xe trước đi.”

“Vâng, vâng.” Trần Bưu không dám nhiều lời, vội bước lên xe.

Sư gia Tô cũng theo lên xe, không dám ngồi bên cạnh Đới Phượng Ny mà là ngồi ở ghế lái phụ.

Sư gia Tô nhìn thoáng qua Trần Bưu vừa bị mắng.

Trần Bưu cũng nhìn sư gia Tô vừa mới bị ăn đòn.

Hai người đồng bệnh tương liên.

Hết chương 170.
Bình Luận (0)
Comment