Không đợi Từ Thế Kiến nói xong, Đới Phượng Ny đã mỉm cười yêu kiều: “Mấy chuyện bối phận này bỏ qua một bên đi. Chúng ta đang bàn chuyện làm ăn. Tuổi của ngươi lớn hơn ta. Ta gọi ngươi là Từ đại ca, như thế nào?”
Từ Thế Kiến ngơ ngác một chút, không ngờ nữ cường nhân trong lời đồn Đới Phượng Ny lại thức thời như vậy.
“Đương nhiên là được rồi. Ngươi gọi ta một tiếng anh, ta gọi ngươi một tiếng em gái. Không biết Phượng Ny muội tử tìm ta có chuyện gì hay không?” Từ Thế Kiến nói. Hắn xoay người lấy một điếu thuốc đưa lên trên môi.
Đới Phượng Ny lấy bật lửa bằng thép, hơi khom người đốt thuốc cho Từ Thế Kiến. Tách một tiếng, ánh sáng lóe lên, điếu thuốc đã được đốt cháy.
Từ Thế Kiến lại càng thêm vui vẻ. Nha đầu này chẳng những thức thời mà còn rất biết cách làm người.
Từ Thế Kiến hút thuốc, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua ngực của Đới Phượng Ny.
Bởi vì khom người, cổ áo của Đới Phượng Ny xuất hiện một mảng da thịt trắng như tuyết. Cùng lúc đó, một mùi thơm cơ thể nhè nhẹ ập đến, khiến cho người ta nhịn không được mà tinh thần hoảng hốt.
Từ Thế Kiến hít sâu một hơi, vội đưa mắt sang chỗ khác. Dù sao hắn cũng xuất thân thế gia. Phương diện đạo đức không ủng hộ hắn có bất cứ hành động không ra gì.
Đới Phượng Ny làm như không biết, mắt phượng cau lại, lại càng phong tình chết người: “Ta tìm Từ đại ca đương nhiên có việc rồi. Ta muốn ngươi nương tay một chút. Cách đây không lâu, ta có ký gửi quản lý Tăng vận chuyển một lô máy móc từ Nhật Bản về, nhưng không ngờ ngươi lại điều tra ra được, mong rằng ngươi giơ cao đánh khẽ.”
Từ Thế Kiến hút thuốc, quay lại nhìn Tăng Văn Cử: “Đới tiểu thư đang cầu tình với ta, ngươi nói gì đi chứ?”
Tăng Văn Cử cuống quít giải thích: “Là ta không đúng. Lần trước ngươi có dặn ta không được vận chuyển hàng hóa cá nhân nữa. Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhưng lần này, dì của ta nhờ ta, ta nể mặt thân thích, cho nên mới bất đắc dĩ vận chuyển một lô máy móc từ Nhật Bản về. Mong rằng đại thiếu ngươi tìm hiểu kỹ mọi việc.”
“Tìm hiểu kỹ mọi việc? Ta đương nhiên phải tìm hiểu kỹ mọi việc rồi.” Từ Thế Kiến nhả ra một ngụm khói, mỉm cười lạnh lùng: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, cái gì nể mặt thân thích cho nên ngươi mới bất đắc dĩ. Còn không phải nhét đủ tiền cho ngươi sao?”
Mồ hôi lạnh của Tăng Văn Cử lập tức chảy ròng ròng.
“Ta hiểu loại người như ngươi nhất. Chuyện mà không có tiền, ngươi tuyệt đối sẽ không làm. Giao dịch mà không kiếm được lợi nhuận gấp trăm lần, ngươi cũng tuyệt đối không dây vào.” Từ Thế Kiến khinh thường nhìn Tăng Văn Cử: “Cho nên, về sau ngươi đừng nói với ta ngươi bất đắc dĩ nữa. Công ty này do ta quản lý, không phải bến tàu tư nhân cho ngươi kiếm tiền.”
“Tế Kiến, ta sai rồi.”
Bịch một tiếng, Tăng Văn Cử quỳ gối xuống đất.
Từ Thế Kiến quay lại nhìn Đới Phượng Ny: “Phượng Ny muội tử, bây giờ ngươi muốn như thế nào?”
Tăng Văn Cử vốn tưởng rằng mình dẫn Đới Phượng Ny đến đây, nàng sẽ giúp hắn nói vài câu có ích, không ngờ Đới Phượng Ny cái gì cũng không nói, ngược lại còn lấy ra điếu thuốc lá nữ đưa lên miệng, bật lửa tách một cái châm điếu thuốc, sau đó từ trong miệng phun ra một ngụm khói. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu nhìn Từ Thế Kiến: “Muốn thế nào? Đương nhiên là cứ dựa theo quy củ của công ty ngươi mà làm. Phạm sai lầm thì phải nhận. Muốn giết hay róc thịt tùy Từ thiếu.”
“Đừng mà.” Tăng Văn Cử sợ đến phát khóc.
Hắn không ngờ Đới Phượng Ny lại hung ác như vậy, trở mặt làm như không quen biết.
Từ Thế Kiến cũng giật mình khi nghe Đới Phượng Ny nói như thế. Hắn không nhịn được một lần nữa quan sát Nhị tiểu thư nhà họ Đới trước mặt.
Đới Phượng Ny thấy Từ Thế Kiến nhìn mình, lập tức mỉm cười, khóe miệng phác họa một đường cong mê người: “Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ Từ đại ca ngươi có ý với ta? Được thôi, nếu ngươi trả lại máy móc cho ta, ta sẽ cân nhắc.”
Từ Thế Kiến rốt cuộc không chịu nổi sự lớn mật của Đới Phượng Ny.
“Đới tiểu thư, mong ngươi tự trọng.”
“Ta rất tôn trọng bản thân mình, chỉ là nam nhân các ngươi có đôi khi quá dối trá, chỉ nghĩ mà không dám làm.”
“Được rồi, coi như ta sợ ngươi.” Từ Thế Kiến dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Ta sẽ trả lại máy móc cho ngươi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc ngươi xây dựng nhà máy. Sản xuất mì ăn liền kiếm được rất nhiều tiền, chúc ngươi phát tài.”
“Cảm ơn trước. Không biết Từ đại ca ngươi có điều kiện gì không?”
“Điều kiện? Vậy thì ngươi giúp ta đạp chết tên Thạch Chí Kiên kia.” Từ Thế Kiến gãi mũi: “Chẳng biết tại sao ta không thích hắn lắm, cũng không phải vì hắn qua lại quá gần với tam đệ của ta, mà là một cảm giác. Ta cảm giác được hắn sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến ta. Cho nên, trước khi hắn trưởng thành, ngươi phải giúp ta đạp hắn xuống đất.”
Đới Phượng Ny cười khanh khách: “Không ngờ trên đời này còn có người khiến Từ đại thiếu ngươi kiêng kỵ. Ta thì ngoại trừ đại ca của ta thì không còn ai khác.”
“Đừng nhắc đến đại ca của ngươi.” Từ Thế Kiến phất tay: “Đi thong thả, không tiễn.”
Đới Phượng Ny đứng dậy, chiếc chuông treo trên mắt cá chân nàng lại kêu leng keng.
“Yên tâm đi, Từ thiếu. Ta đã để mắt đến sản xuất mì ăn liền. Tất cả người nào cản đường ta, ta sẽ diệt sạch. Mặc kệ hắn là Thạch Chí Kiên hay là Thạch Chí Cường.”
Giọng điệu Đới Phượng Ny khinh miệt, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng.