Cùng lúc đó.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty vận tải Từ thị.
Đại thiếu gia nhà họ Từ, người phụ trách công ty vận tải tập đoàn Từ thị Từ Thế Kiến đang ngồi trên ghế salon tiếp khách.
Ngồi đối diện hắn là một nữ hài tóc ngắn, khoảng hai mươi mấy tuổi, đôi mắt phượng sáng ngời, khóe mắt dài đến Thái Dương khiến cho đôi mắt phượng lại càng lạnh lùng hơn, gương mặt trái xoan, mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng thường có thói quen mím thành đường cong hướng lên trên, tạo cho người ta cảm giác tự cao.
Nàng mặc một bộ vest nữ màu trắng thương hiệu Chanel, cổ áo vest mở ra, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong. Chiếc áo sơ mi phồng lên những chỗ quan trọng, khiến cho sức tưởng tượng của con người trở nên vô hạn. Bên dưới là một chiếc quần tây ống rộng, lộ ra mắt cá chân bóng loáng, tinh tế. Một bên cổ chân đeo một sợi dây chuyền màu vàng, trên sợi dây chuyền có ba chiếc chuông bạc nhỏ nhắn tinh xảo. Khi nàng nhấc chân lên, tiếng chuông kêu leng keng, vô cùng êm tai.
Đằng sau nữ hài tóc ngắn là một nam nhân mặc đường sam, đầu đội mũ dạ, tay cầm quạt xếp, khoảng ba mươi tuổi, diện mạo nhã nhặn, giống như sư gia đi theo.
Bên trái Từ Thế Kiến là cậu vợ của hắn Tăng Văn Cử. Lúc này, thái độ của Tăng Văn Cử có chút xấu hổ, không biết nên giới thiệu nữ hài đối diện cho Từ đại thiếu như thế nào.
Nói đúng ra, dựa theo bối phận, Tăng Văn Cử phải gọi nữ hài này là dì.
Nếu không có người ngoài ở đây thì cũng thôi đi, kêu một tiếng dì cũng không phải là không thể được, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, Từ đại thiếu đang ngồi bên cạnh, cấp bậc hỗn loạn quá.
“Khụ khụ, giám đốc Từ, vị này là Đới Phượng Ny Đới tiểu thư.” Tăng Văn Cử cắn răng một cái, giới thiệu: “Dựa theo bối phận để tính, nàng cũng là thân thích của nhà chúng ta. Ta gọi nàng là dì.”
Chữ dì rất nhỏ, nhưng bởi vì trong phòng không có ai, vô cùng yên tĩnh. Cho nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Từ Thế Kiến mỉm cười. Hắn đương nhiên biết thân phận của nữ hài đối diện. Đới Phượng Ny, thiên chi kiều nữ gia tộc Đới thị, được biết đến là nữ cường nhân trong giới kinh doanh.
Gia tộc Đới thị Hồng Kông là một trong mười gia tộc mới nổi của Hồng Kông. Chủ nhân Đới Phượng Niên sinh ra ở Trung Sơn, Quảng Đông vào năm 1936. Gia đình khá giả, không lo cơm ăn áo mặc. Sau đó, bởi vì chiến tranh càng lúc càng nghiêm trọng, một nhà Đới Phượng Niên phải chạy trốn đến Hồng Kông để lập nghiệp.
Khi Đới Phượng Niên trưởng thành cũng là giai đoạn hoàng kim của sự phát triển kinh tế Hồng Kông. Đới Phượng Niên từ nhỏ đã biết buôn bán dựa vào tầm nhìn kinh doanh nhạy bén của mình để đầu tư một phần vốn vào thị trường chứng khoán, có được thu nhập khổng lồ đầu tiên trong đời.
Người có đầu óc kinh doanh như Đới Phượng Niên nhìn thấy cơ hội phù hợp và tin rằng ngành thực phẩm có tiềm năng rất lớn nên đã đưa bia Kirin, bánh quy hình gấu, bánh bao đông lạnh Osaka, cơm nắm và các loại thực phẩm đông lạnh nhanh khác từ Nhật Bản vào. Hắn cũng đại lý cho Cocacola của Mỹ, thay thế nước cam địa phương của Hồng Kông. Fanta và các loại nước ngọt khác đã trực tiếp trở thành vua thực phẩm thật sự của Hồng Kông.
Năm ngoái, Đới Phượng Niên đã trở thành Thái Bình Thân Sĩ do Thống đốc Hồng Kông trao tặng vì những đóng góp của hắn cho Đại học Cambridge ở Anh và việc cải tạo Cung điện Buckingham ở London.
Trong thời đại này, danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ rất có giá trị. Ở Hồng Kông, một thuộc địa do người Anh cai trị, nó không chỉ có vinh dự vô song mà còn có quyền giám sát, xem xét các nhà tù. Vì vậy, Thái Bình Thân Sĩ còn được người Hồng Kông gọi là giám sát chi vương, cầm trong tay thượng phương bảo kiếm Bát phủ Tuần phủ. Rất nhiều người Hồng Kông có oan khuất lớn đều thích chặn đường Thái Bình Thân Sĩ để tố cáo.
Tuổi tác của Từ Thế Kiến không chênh lệch Đới Phượng Ny bao nhiêu. Tài phú gia tộc và thế lực còn lớn hơn Đới Phượng Niên gấp mấy lần. Mặc dù có ưu thế như vậy, nhưng năm ngoái lại thất bại trước Đới Phượng Niên khi cạnh tranh chức Thái Bình Thân Sĩ.
Điều này khiến cho Từ Thế Kiến ghen ghét trong lòng, cũng trở thành tâm bệnh lớn nhất của hắn.
Là em gái của Đới Phượng Niên, Đới Phượng Ny lại nhỏ hơn anh trai của mình mười mấy tuổi. Đồng thời, từ khi sinh ra, trên cơ thể của nàng đã có mùi thơm. Cho dù không xức nước hoa, mùi thơm vẫn quanh quẩn trên người nàng, dẫn đến vô số nam nhân say đắm, được vinh dự đặt cho biệt danh là Hương mỹ nhân.
Bởi vì số tuổi chênh lệch quá lớn, cho đến nay Đới Phượng Niên đều yêu thương Đới Phượng Ny như con gái của mình, cho nàng những thứ tốt nhất. Đồng thời không để cho bất cứ ai ăn hiếp nàng.
Lúc này, em gái của Đới Phượng Niên là Đới Phượng Ny đang ngồi trước mặt của hắn. Theo lý, Từ Thế Kiến không thể không gặp nàng.
Nhưng Hồng Kông thật sự là nơi quá nhỏ. Tăng Văn Cử là cậu vợ của hắn. Luận bối phận, Đới Phượng Ny lại là dì của Tăng Văn Cử. Tính ra, hai nhà là họ hàng với nhau.
“Bây giờ phải gọi như thế nào nhỉ? Nếu Đới tiểu thư là dì của ngươi, tính ra, chẳng phải ta phải gọi nàng là…”