Ở thời đại này, không có nhiều người có thể nói tốt tiếng Anh, chỉ điều này thôi cũng khiến William rất hài lòng.
Cuối cùng, William đưa cho Lưu Giám Hùng một mẫu đơn để điền, trong đó nêu rõ rằng làm việc trong ngân hàng phải đặt cọc ba nghìn nhân dân tệ, yêu cầu chữ ký của người bảo lãnh cũng như số điện thoại của người bảo lãnh.
Tất nhiên, quy định này chỉ áp dụng cho người Trung Quốc, mục đích là để hạn chế người Trung Quốc vi phạm các quy định của ngân hàng. Nói trắng ra là để ngăn chặn người Trung Quốc lấy tiền bỏ trốn.
Mặc dù Thạch Chí Kiên rất chán ghét những quy định phân biệt đối xử của người nước ngoài, nhưng nhiều quy tắc ở thời đại này đều như vậy.
Lưu Giám Hùng không mang theo tiền mặt nên Thạch Chí Kiên đã giúp ứng trước khoản thanh toán, đồng thời đóng vai trò là người bảo lãnh, để lại số liên lạc của nhà máy.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã giải quyết xong, William trả lời rằng nếu không có vấn đề gì, ngày mai Lưu Giám Hùng có thể đến đây làm việc.
Thạch Chí Kiên và Lưu Giám Hùng tạm biệt William, rời khỏi phòng nhân sự.
Bây giờ điều Lưu Giám Hùng cần làm là chờ bên ngoài sảnh, sẽ có người dẫn hắn đi nhận đồng phục, đồng thời thông báo cho hắn biết ngày mai hắn cần làm những gì.
Mặc dù Lưu Giám Hùng không thích công việc ngân hàng, nhưng có thể ứng đáp trôi chảy bằng tiếng Anh trước mặt người nước ngoài, đồng thời được phép đi làm vào ngày mai, gương mặt của hắn không nhịn được mà tràn ngập vẻ đắc ý.
Hắn thấy, cho dù không có sự giúp đỡ của Thạch Chí Kiên, dựa vào năng lực và tài hoa của hắn, hắn cũng sẽ được ngân hàng tuyển dụng. Cha mẹ của hắn làm nhiều việc như thế đúng là uổng phí sức lực.
“Sao, ngươi có nhìn thấy thực lực của ta không? Thật ra không có người giúp đỡ, ta cũng vượt qua được.” Lưu Giám Hùng và Thạch Chí Kiên ngồi với nhau trong sảnh chờ của ngân hàng uống café. Lưu Giám Hùng đắc ý nói.
“Cũng không tệ lắm. Với tuổi tác như ngươi, có thể nói tiếng Anh trôi chảy như vậy, còn ứng đối linh hoạt trước mặt người nước ngoài, đáng để khen ngợi.” Thạch Chí Kiên bưng ly café lên nhấp một ngụm.
Lưu Giám Hùng thấy Thạch Chí Kiên nói chuyện giống như ông cụ non, có chút bất mãn nói: “Thạch Chí Kiên, ngươi chỉ lớn hơn ta có một tuổi, ta không gọi ngươi Kiên ca mà gọi ngươi là A Kiên. Nghe nói bây giờ A Kiên ngươi đang làm việc cho Từ thiếu gia, làm công tại nhà máy Nguyên Lãng.”
“Ta chỉnh lại một chút, nhà máy là do ta mở, không phải sản nghiệp của nhà họ Từ.” Thạch Chí Kiên nghiêm túc trả lời.
Phốc. Lưu Giám Hùng mỉm cười: “Thế nào, lại muốn giả bộ làm lão đại trước mặt ta sao? Muốn nói mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chứ gì? Có quỷ mới tin ngươi.”
“Tin hay không tùy ngươi. Khi nào có cơ hội, ngươi đi xem là được.”
“Nhất định rồi, ta muốn xem xem nhà máy của ngươi có lớn bằng nhà vệ sinh ở đây không.” Lưu Giám Hùng giễu cợt.
Lúc này, người phụ trách Lưu Giám Hùng đến. Ban đầu là vứt cho hắn một bộ quần áo, nói hắn thử xem có vừa hay không, sau đó ném một cuốn sách nhỏ cho hắn, nói là quy tắc nghiệp vụ mà mọi nhân viên ngân hàng phải tuân theo.
Lưu Giám Hùng mở ra xem, bên trong toàn là một số quy định kỳ quái, khó chịu nhất là bị mắng đánh không được trả đũa. Tất cả đều phải xem khách hàng là thượng đế, nhất là khách phương Tây.
Lưu Giám Hùng cau mày, cầm quyển sổ đi tìm chỗ thay đồ.
Bên này, Thạch Chí Kiên uống café, ngoắc ngoắc ngón tay với người nước ngoài đang uống café bên cạnh.
Người nước ngoài kia tò mò lại gần.
“Bạn thân mến, có muốn kiếm tiền không?”
“Đương nhiên rồi, có chuyện gì cần giới thiệu à?”
Người nước ngoài này là du thủ du thực của vùng này, là bại hoại trong tầng lớp người phương Tây, bình thường thích ăn uống ở những nơi văn minh lịch sự. Nghe nói có thể kiếm được tiền, đôi mắt xanh của hắn sáng lên.
“Ngươi có nhìn thấy tên mũi to vừa ngồi nói chuyện với ta không? Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi cứ tát hắn một bạt tai cho ta.” Thạch Chí Kiên móc ra ba trăm đô la Hồng Kông. “Một bạt tai ba trăm đô la Hồng Kông.”
Người nước ngoài kia ngơ ngác một chút, lập tức tươi cười rạng rỡ, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nói: “Ta thích nhất là tát người đấy.”
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, sau khi Soả Cường đi rồi, rất nhiều chuyện của nhà máy cần hắn đích thân làm. Nhà máy không có ai có thể tin cậy giúp đỡ quản lý thật là mệt mỏi.
Nhưng thật khó để tìm được một người biết quản lý hoặc có tài kinh doanh. Khi Lưu Giám Hùng, một thiên tài kinh doanh tương lai đột nhiên xuất hiện, Thạch Chí Kiên làm sao có thể bằng lòng để hắn tuột khỏi tầm tay chứ?
Kiếp trước, Lưu Giám Hùng lập nghiệp từ một nhà máy quạt điện nho nhỏ, thành lập tập đoàn Ameco, sau đó lấn sân sang lĩnh vực bất động sản và chứng khoán, rồi nhanh chóng trở thành ông trùm tỷ phú Hồng Kông.
Hiện tại, hắn không ra nước ngoài du học, cứ thế mà làm việc tại ngân hàng chẳng phải nhân tài không được trọng dụng sao?
Là nhân tài thì phải chiêu mộ. Cho nên, Thạch Chí Kiên sẵn sàng rèn dũa Lưu Giám Hùng.
Người tính tình cố chấp thì cần phải gõ. Nếu một bạt tai của hắn không đủ, vậy thì hắn không ngại thêm nhiều bạt tai nữa.
Hắt xì.
Lưu Giám Hùng đang thử đồng phục trong nhà vệ sinh không nhịn được xoa xoa cái mũi, chỉ cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi qua sau lưng.