Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 166 - Chương 166. Phỏng Vấn

Chương 166. Phỏng vấn
Chương 166. Phỏng vấn

Năm nay Lưu Giám Hùng mười bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Thạch Chí Kiên một tuổi. Nhà của hắn buôn bán quạt điện, từ nhỏ hắn chưa từng chịu khổ qua.

Thời điểm nhà của Thạch Chí Kiên còn làm hàng xóm với nhà hắn, Lưu gia vẫn chưa phát triển. Cha của hắn Lưu thúc chưa chính thức mở cửa hàng quạt điện. Lúc đó, Lưu Giám Hùng đi theo một đám lưu manh đầu đường, không ít lần ăn hiếp Thạch Chí Kiên.

Thấy Thạch Chí Kiên còn bé không thích nói chuyện, theo lời của Thạch phụ nói, ba cây gậy đánh không ra một cái rắm, vì thế hắn đã trở thành đối tượng để Lưu Giám Hùng ăn hiếp. Khi đi học, hắn thường xuyên nhét chuột vào trong cặp của Thạch Chí Kiên. Tan học thì đẩy Thạch Chí Kiên ngã vào đống cát. Thỉnh thoảng còn cướp tiền tiêu vặt của Thạch Chí Kiên, cướp kem, tranh dán tường, ếch xanh ếch đỏ…

Tóm lại, Thạch Chí Kiên và Lưu Giám Hùng khi còn bé có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.

Khi Lưu thúc mở cửa hàng quạt điện làm ăn phát đạt, cuộc sống nhà họ Lưu được cải thiện, nhà họ Thạch xuống dốc, phải dọn đến Thạch Giáp Vĩ.

Lưu Giám Hùng không còn đối tượng ăn hiếp nữa. Hắn trở nên thành thật trong thời gian ngắn. Khi tuổi tác càng lúc càng lớn, hắn dồn hết tâm tư vào việc tán gái.

Trong nhà có tiền, Lưu Giám Hùng không ngừng cua gái ở trường. Động một chút là dẫn gái đến Cửu Long Thành mướn phòng luyện tập thơ Đường, được vinh dự đặt cho biệt danh là ông chủ nhỏ quạt điện, hoa hoa đại thiếu.

Mặc dù Lưu Giám Hùng trời sinh tính tình nghịch ngợm, nhưng hắn lại chăm chỉ học hành. Vì thế thành tích học tập rất tốt. Ban đầu hắn định sang Canada du học, sau khi tốt nghiệp lấy bằng tiến sĩ gì đó để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, phát dương quang đại ngành quạt điện.

Thế nhưng, cách đây không lâu cửa hàng quạt điện Lưu thúc bị bốc cháy. Nếu không có Thạch Chí Kiên xuất hiện thì cũng thôi đi, khả năng lịch sử sẽ tuân theo quỹ tích trước đó, cả nhà Lưu thúc bất đắc dĩ đóng cửa hàng, tiếp tục đưa con trai ra nước ngoài học tập, chờ cơ hội Đông Dương tái khởi.

Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên lại xuất hiện. Đồng thời Lưu thúc còn nhận được tin tức Thạch Chí Kiên có quan hệ không tệ với tam thiếu gia nhà họ Từ.

Lưu thúc lập tức có cân nhắc mới, lấy tiền chuẩn bị cho con trai ra nước ngoài học tập để giải quyết trường hợp khẩn cấp của cửa hàng trước, còn con trai hắn sẽ gửi đến ngân hàng làm nhân viên văn phòng. Nam nhân mà, phải nuôi sống chính mình mới được.

Điều này đã biến Thạch Chí Kiên trở thành cái gai trong lòng Lưu Giám Hùng. Ban đầu, hắn đã có thể đi Canada du học, bây giờ bởi vì Thạch Chí Kiên mà phải ở lại Hồng Kông. Vì thế, hắn mới nhìn Thạch Chí Kiên không vừa mắt.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, ông trùm siêu cấp trong tương lai Lưu Giám Hùng hiện tại chỉ là một con chim non còn chưa biến thành con công, còn cần hắn phải dạy dỗ.

Một bạt tai của Thạch Chí Kiên đã khiến Lưu Giám Hùng hiểu ra cái gì gọi là gian trá, cái gì gọi là công báo tư thù.

Lưu Giám Hùng hận đến nghiến răng. Cha mẹ của hắn vẫn còn không ngừng nói lời cảm ơn Thạch Chí Kiên, nói Thạch Chí Kiên dạy rất đúng. Người trẻ tuổi lúc nào cũng nôn nóng, làm chuyện gì cũng không tập trung, nhất là làm ngân hàng có liên quan đến tiền. Nếu chẳng may nhầm lẫn số lượng, bị người nước ngoài đánh là chuyện không tránh khỏi. Bây giờ Thạch Chí Kiên dùng bản thân gõ Hùng Tử trước, đúng là một người tốt bụng.

Thạch Chí Kiên đợi Lưu thúc Lưu thẩm cảm ơn xong, lúc này hắn mới nói chọn ngày chi bằng đụng ngày. Hôm nay, hắn sẽ dẫn Hùng Tử đến ngân hàng phỏng vấn luôn, không biết Lưu thúc Lưu thẩm có đồng ý hay không.

Làm sao Lưu thúc Lưu thẩm không đồng ý cơ chứ?

Vui mừng còn không kịp nữa là.

Lưu Giám Hùng lại giống như cha chết mẹ chết. Hắn đến đây chỉ để ứng phó, biết đâu còn có chỗ trống để lượn vòng. Đến lúc đó, hắn sẽ dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát của mình để thuyết phục cha mẹ đưa hắn sang Canada du học, nhưng bây giờ…

Không đùa.

Không ngờ Thạch Chí Kiên nói thật.

Thế là, Lưu Giám Hùng lại càng hận Thạch Chí Kiên hơn.

Thạch Ngọc Phượng không nghĩ đến kết quả lại tốt như vậy. Tất cả mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ sắc mặt của Hùng Tử không thể nào đẹp hơn.

….

Khoảng chín giờ, Thạch Chí Kiên lái xe chở Lưu Giám Hùng đến trụ sở chính của ngân hàng HSBC tại số 1 đường Queen cảng đảo.

Trước khi đến, Thạch Chí Kiên đã gọi điện thoại cho Từ Thế Huân. Bên kia thông báo Thạch Chí Kiên cứ đến tìm người phụ trách bộ phận nhân sự của trụ sở chính William là được.

Nhà họ Từ có cổ phần rất lớn ở HSBC Hồng Kông. Từ tam thiếu ít nhiều cũng có được mặt mũi. Đưa một người vào làm nhân viên ngân hàng là chuyện rất đơn giản.

Thạch Chí Kiên ngừng xe, dẫn Lưu Giám Hùng bước vào sảnh ngân hàng.

Mặc dù tính cách Lưu Giám Hùng bướng bỉnh nhưng hắn cũng biết việc này quan trọng, không dám quấy rối, theo sát Thạch Chí Kiên đến bộ phận nhân sự của ngân hàng.

William là một nam nhân người Anh lão luyện thành thục. Mặc dù hắn rất xem thường loại quan hệ đi cửa sau này của người Trung Quốc, nhưng cũng không thể làm được gì. Dù sao thì mình cũng làm công cho người ta.

William không tỏ thái độ kiêu ngạo gì cả, chỉ đơn giản phỏng vấn Lưu Giám Hùng. Đầu tiên là hỏi thăm tình huống gia đình. Nghe nói hoàn cảnh gia đình của Lưu Giám Hùng không tệ, sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều. Sau đó, hắn hỏi thăm tình hình học tập của Lưu Giám Hùng, thậm chí còn dùng tiếng Anh để trao đổi.

Mặc kệ ABCD, Lưu Giám Hùng đều dùng tiếng Anh để đáp lại một cách trôi chảy.

Hết chương 166.
Bình Luận (0)
Comment