Sáng sớm, Thạch Chí Kiên từ đường Sơn Lâm chạy xe về Thạch Giáp Vĩ.
Hắn biết tối hôm qua mình không về nhà, nhất định sẽ khiến cho Thạch Ngọc Phượng lo lắng, cho nên hắn vội vàng trở về.
Quả nhiên, khi Thạch Chí Kiên vừa về đến nhà, hắn thấy Thạch Ngọc Phượng đang đứng ở cửa ngóng ra ngoài, một tay cầm cái chổi lông gà, một tay cầm chăn, tâm trạng cực kỳ không yên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng sợ Thạch Chí Kiên lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Thấy Thạch Chí Kiên trở về, Thạch Ngọc Phượng làm bộ cầm chổi lông gà đập vào tấm chăn, ngoài miệng nói: “Về rồi à? Tối hôm qua ngươi ở đâu vậy?”
“Ta ngủ bên ngoài.”
“Ngươi đang nói nhảm à? Ta hỏi ngươi ngủ ở đâu bên ngoài, người nào mà không biết ngươi qua đêm bên ngoài chứ. Cả đêm không về, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?”
“Ta lớn như vậy rồi mà, ngươi không cần lo lắng.”
“Thôi đi, bây giờ ngươi cũng bắt đầu ghét bỏ ta, chê ta ồn ào phải không? Đợi đến khi ngươi cưới vợ, vợ ngươi còn ác liệt hơn ta đấy.” Thạch Ngọc Phượng bất mãn ra sức đập cái chổi lông gà.
Thạch Chí Kiên không dám đấu võ mồm với nàng, vội chuyển sang chủ đề khác: “Ta đói, có cơm không?”
“Trong nồi đấy, vẫn còn nóng.”
Thạch Chí Kiên bước đến bếp, quả nhiên trong nồi vẫn còn bốc khói. Mở ra, là trứng tráng rau hẹ thơm ngào ngạt, còn có một bát cháo loãng.
Chờ Thạch Chí Kiên ăn xong, Thạch Ngọc Phượng đã xếp xong chăn nhét vào ngăn tủ.
Thạch Chí Kiên nói: “Chị, ngươi suy tính một chút nhé. Ta đã nhờ người tìm phòng, sắp tới chúng ta sẽ dọn nhà.”
“Dọn nhà? Dọn đi đâu? Tiền thuê nhà rất đắt, chúng ta ở đây vẫn tốt hơn.”
“Ta có tiền, ngươi không cần quan tâm. Đến lúc đó, ngươi có thể nghỉ việc ở nhà hưởng phúc.’
“Được, ta tin ngươi. Đến lúc đó ngươi nuôi ta, ta cái gì cũng không làm.” Bây giờ Thạch Ngọc Phượng đã có chút tin tưởng lời nói của em mình. Nàng cắm cây chổi lông gà vào trong bình.
Lúc này bên ngoài có người gọi: “Có ai ở nhà không? Ngọc Phượng có ở nhà không?”
Thạch Ngọc Phượng giật mình: “Không ổn rồi, là Lưu thúc Lưu thẩm đến. A Kiên, chuyện lần trước ta nhờ ngươi, ngươi đã làm chưa?”
“Không phải tìm việc cho Hùng Tử nhà bọn hắn sao? Chuyện ở ngân hàng đã giải quyết xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thạch Ngọc Phượng vỗ ngực, vội ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy Lưu thúc Lưu thẩm đang mỉm cười đứng bên ngoài. Đằng sau bọn hắn còn có một tiểu hỏa tử mày rậm mắt to, nhất là cái mũi rất lớn. Hắn nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng ra mở cửa, lập tức quay đầu đi, thái độ không muốn cho lắm.
“Lưu thúc, Lưu thẩm, là các ngươi sao? Mau vào đi.” Thạch Ngọc Phượng nhiệt tình mời mọc.
Lưu thúc cười ha hả bước vào phòng.
Lưu thẩm kéo tay tiểu hỏa tử đằng sau. Tiểu hỏa tử lúc này mới phụng phịu đi theo vào nhà.
Nhà chật chội, Thạch Ngọc Phượng không có chỗ ngồi. Nàng lập tức mang thùng nước nhà mình đến, xem như chỗ ngồi mà ngồi tạm.
Lưu thúc ngồi thùng nước, Lưu thẩm ngồi trên giường, Thạch Chí Kiên bưng chén cháo nhìn tiểu hỏa tử.
Tiểu hỏa tử đưa mắt nhìn chung quanh nhà Thạch Chí Kiên: “Cha mẹ, các ngươi có nhầm hay không? Nhà này nghèo quá. Các ngươi xem, ngay cả chỗ ngồi còn không có, làm sao bọn hắn có thể giúp được chúng ta? Các ngươi không phải bị lừa rồi chứ?”
‘Hùng Tử, bớt nói vài câu đi. Đừng bất lịch sự như thế chứ?” Lưu thúc quát lớn.
“Ta chỉ nói thôi mà.” Tiểu hỏa tử đứng đằng sau Lưu thúc nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi là Thạch Chí Kiên?”
“Gọi Kiên ca. Các ngươi vẫn chơi chung với nhau khi còn bé đấy.” Lưu thẩm quát lớn.
“Ta nhớ rồi, là con ốc sên hay bị ta ăn hiếp. Bây giờ ngươi lớn lên đẹp trai quá nhỉ. Cao hơn ta cả một cái đầu.” Tiểu hỏa tử nói xong, lập tức tiến lên phía trước, thái độ chảnh chọe: “Kiên ca đúng không? Ngươi còn nhớ ta không? A Hùng, Hùng Tử, Lưu Giám Hùng.”
Thạch Chí Kiên đưa tay ra, mỉm cười bắt tay với Lưu Giám Hùng: “Đương nhiên là nhớ, Hoa Liễu Hùng.”
“Ơ?” Lưu thúc Lưu thẩm vô cùng ngạc nhiên.
Thạch Ngọc Phượng xấu hổ nói: “A Kiên, ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà Hoa Liễu Hùng? Tại sao Hùng Tử lại có biệt danh đó chứ?”
Trong lòng Lưu Giám Hùng lại kinh hãi. Tại sao hắn lại biết biệt danh của mình? Chẳng lẽ đám người Minh Tử truyền đi? Chậc, mới chơi có một lần mà đã nổi tiếng rồi.
“Thật ngại quá, là ta nhớ nhầm người.” Thạch Chí Kiên nắm chặt tay Lưu Giám Hùng: “Hùng Tử, ngươi không để tâm chứ?”
Lưu Giám Hùng vẫn còn chưa kinh ngạc xong, thấy Thạch Chí Kiên hỏi như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt bất thiện của đối phương, hắn vội nói: “Không ngại, không để ý. Kiên ca, bây giờ ta bỗng nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta trước kia rất tốt. Ta lúc nào cũng đi theo đằng sau ngươi. Bây giờ ngươi vẫn chiếu cố ta như trước chứ?”
“Đương nhiên rồi. Cha mẹ của ngươi nhờ ta giới thiệu ngươi đến ngân hàng làm việc. Ta đã xử lý thỏa đáng cho ngươi. HSBC Hồng Kông trụ sở chính, được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi, ta rất vui.” Lưu Giám Hùng vừa cười vừa bắt tay Thạch Chí Kiên: “Đừng nhắc đến hai chữ hoa liễu kia nữa. Bằng không, anh em gì cũng không làm được.”
Thạch Chí Kiên đưa chén cháo cho Lưu Giám Hùng: “Cầm đi.”
Lưu Giám Hùng nhận lấy: “Làm cái gì vậy?”
Thạch Chí Kiên tát một bạt tai vào mặt của hắn.
Bốp.
Âm thanh vang dội.
Lưu thúc, Lưu thẩm, còn có Thạch Ngọc Phượng đều choáng váng.
Lưu Giám Hùng lại càng há to miệng, mở to mắt khó tin nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên lắc lắc cổ tay của mình: “Rất tốt, làm ngân hàng thì phải hầu hạ người nước ngoài. Tính tình của những người đó không tốt, hay đột nhiên đánh người lắm. Ta thấy sức khỏe của Hùng Tử rất tốt, có thể chịu nổi.”
“Chịu con mẹ ngươi đấy.” Lưu Giám Hùng hối hận khi đến chỗ này.
Lưu thúc Lưu thẩm nhìn nhau. Bọn hắn không ngờ đến ngân hàng làm công chức lại nguy hiểm như vậy.