Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 164 - Chương 164. So Chiêu

Chương 164. So chiêu
Chương 164. So chiêu

Thạch Chí Kiên bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà đằng trước.

Tiểu Hồng Hà cũng bước xuống xe, thấy Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn căn nhà, không khỏi cười khổ: “Trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là diễn viên cấp thấp, nhưng có thể thuê một tòa nhà kiểu phương Tây cao cấp như vậy, có phải rất buồn cười không?”

Thạch Chí Kiên lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ chẳng có gì phải buồn cười cả. Nghệ sĩ tương lai còn nợ 800 triệu tiền thuế nữa là.

“Ngươi có muốn vào nhà ngồi một chút hay không? Ít nhất cũng uống ly nước, ta cũng tiện bàn giao lại với thanh tra Nhan.” Tiểu Hồng Hà thử dò xét.

“Có cần thiết không?” Thạch Chí Kiên cho tay vào túi quần, thoải mái nhún vai.

“Ta về trước, ngươi vào nhà đi nhé.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên quay người bước lên xe. Lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng ai ui. Hắn quay đầu nhìn lại, là Tiểu Hồng Hà sơ ý bị trẹo mắt cá chân.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ta không được rồi, đau quá.” Gương mặt Tiểu Hồng Hà lộ ra sự đau đớn.

“Có cần ta giúp gì hay không?”

“Thật ngại quá, ngươi có thể ôm ta lên không?”

Thạch Chí Kiên không nói hai lời, tay trái ôm lấy eo thon của Tiểu Hồng Hà, tay phải ôm đầu gối của nàng, ôm ngang nàng dậy.

Tiểu Hồng Hà thẹn thùng dụi mặt vào lòng hắn: “Ta ở lầu ba.”

Thạch Chí Kiên ôm Tiểu Hồng Hà lên lầu ba. Cho dù cơ thể của hắn khỏe mạnh, hắn vẫn phải dừng lại ở cửa một lúc rồi mới ôm Tiểu Hồng Hà vào phòng.

Người làm trong nhà Tiểu Hồng Hà giật mình, từ trong phòng khách bước ra. Thấy chủ nhân của mình được một nam nhân bước vào, nàng không khỏi luống cuống tay chân.

“Tam tỷ, Thạch tiên sinh sẽ chăm sóc cho ta, không có việc gì của ngươi đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Tiểu Hồng Hà nói với người làm.

Người làm đầu óc linh hoạt, lập tức trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thầm nhủ: “Nguy hiểm thật.”

Thạch Chí Kiên ôm Tiểu Hồng Hà vào phòng ngủ, từ cửa vào đổi góc độ ôm rồi mới bước vào phòng, đặt nàng lên giường.

“Nếu mắt cá chân đau quá thì ngươi cứ dán cao hổ cốt hoặc bôi rượu xoa bóp chấn thương là được.”

“Những thứ này ta đều không có, làm sao đây?” Tiểu Hồng Hà dựa lưng vào giường, một tay ôm má, ánh mắt như nước hồ thu nhìn Thạch Chí Kiên.

“Ngày mai ta sẽ mua cho ngươi.”

“Vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Thạch Chí Kiên không trả lời, móc một điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó nhả ra một ngụm khói: “Không còn chuyện gì khác, ta đi trước.”

Thạch Chí Kiên quay người lại muốn rời đi, Tiểu Hồng Hà bỗng nhiên từ trên giường nhảy lên, ôm lấy hắn từ phía sau: “Ngươi xem thường ta. Ngươi ghét bỏ ta. Ngươi luôn xa cách với ta. Ta đáng ghét đến như vậy sao? Hoặc đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một con hát cấp thấp không có giá trị?”

Tiểu Hồng Hà vừa nói vừa khóc, nước mắt làm ướt áo sơ mi của Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên dùng tay kẹp điếu thuốc vỗ vào tay Tiểu Hồng Hà đang ôm chặt mình: “Ngươi nói nhiều như vậy, bảo ta làm sao mà trả lời?”

Tiểu Hồng Hà nói tiếp: “Vậy ngươi hãy nói một câu chân thành nhất, đừng giả bộ thương hại người khác.”

Thạch Chí Kiên im lặng một chút rồi nói: “Ván giường nhà của ngươi đủ cứng hay không?”

Sáng sớm, Tiểu Hồng Hà lười biếng mở to mắt trên giường, cảm giác tối hôm qua giống như một giấc mộng.

Nàng dùng gối dựa vào đầu giường, mái tóc đen nhánh rơi xuống, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của nàng.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã rời đi. Tiểu Hồng Hà sờ vào chỗ của Thạch Chí Kiên đã ngủ tối hôm qua, dư âm vẫn còn tồn tại.

Tiểu Hồng Hà mỉm cười, gương mặt lộ vẻ đắc ý. Nam nhân mà, có mấy ai có thể chống lại được mị lực của nàng chứ?

Trước đó Tiểu Hồng Hà còn tưởng rằng mình không đối phó được Thạch Chí Kiên tâm vững như sắt, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy hắn và nam nhân khác chẳng có gì khác nhau.

Trong lúc Tiểu Hồng Hà đang đắc ý, nàng chợt phát hiện ngăn tủ đầu giường có thứ gì đó. Nàng duỗi cánh tay để lấy, là năm trăm đô la Hồng Kông.

Sắc mặt Tiểu Hồng Hà lập tức thay đổi: “Thạch Chí Kiên đáng chết, ngươi coi ta là gì? Đưa tiền là có ý gì chứ?”

Cảm nhận được sự sỉ nhục lớn lao, Tiểu Hồng Hà tức đến mức thiếu chút nữa khóc lên. Nét mặt đắc ý vừa rồi lập tức biến thành sỉ nhục.

Tiểu Hồng Hà càng mắng càng giận, ném tờ đô la Hồng Kông ra ngoài, tiền giấy bay múa.

“Cái gì vậy?” Tiểu Hồng Hà chợt phát hiện bên trong tiền giấy còn kẹp một tờ giấy khác. Nàng vội nhặt lên xem.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết ba chữ: “Đổi cái giường.”

“Ơ?” Tiểu Hồng Hà sửng sốt, lập tức hiểu ra, sự phẫn nộ trên mặt lập tức biến thành ngượng ngùng.

“Tên gia hỏa này xấu lắm.” Tiểu Hồng Hà không biết đang mắng Thạch Chí Kiên hay là đang tự nói với mình.

Meo! Một tiếng mèo kêu đánh thức nàng, là con mèo Tiểu Hoa mà nàng nuôi dưỡng đói bụng rồi, nhảy lên đầu giường muốn kiếm gì ăn.

Tiểu Hồng Hà thử đứng dậy, nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn mấy phần sức lực. Nàng lại mắng Thạch Chí Kiên lần nữa. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải gọi người làm Tam tỷ, nhờ Tam tỷ cho con mèo chút sữa bò.

Tam tỷ nghe xong, lập tức mang sữa bò đến đổ vào chén nhỏ cho con mèo. Con mèo nhanh chóng tiến tới, bắt đầu bữa sáng của mình.

Bẹp bẹp.

Tiếng mèo con liếm dĩa.

Ban đầu thì không sao, chẳng biết tại sao nghe được âm thanh này, Tiểu Hồng Hà lại nhớ đến tối hôm qua.

“Xấu hổ chết mất.” Nàng xấu hổ bịt kín chăn mền.

Bẹp bẹp.

Âm thanh thanh thúy.

Hết chương 164.
Bình Luận (0)
Comment