Từ thuyền hoa lên bờ, Thạch Chí Kiên nói với Tiểu Hồng Hà: “Để ta đưa ngươi trở về.”
“Ngươi còn nhớ rõ ta ở đâu sao?”
“Tiêm Sa Chủy, đường Sơn Lâm.”
“Ngươi còn nhớ rất kỹ.” Gương mặt Tiểu Hồng Hà hiện lên sự vui mừng.
Lần trước Thạch Chí Kiên lạnh lùng chia tay, ngược lại khiến cho Tiểu Hồng Hà có chút không cam lòng.
Dù sao nàng cũng là nhân tài kiệt xuất trong Cửu Long Tam Kiều vịnh Cửu Long. Luận dáng người, luận tướng mạo, luận khả năng đàn hát, ngoại trừ Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn, nàng ai cũng không phục.
Vô số công tử thiếu gia chạy theo nàng như vịt, chỉ có thể âu yếm mà không thể tiến thêm một bước nào khác. Cứ thế, nàng càng lúc càng thanh cao.
Tiểu Hồng Hà tiếp xúc với đám công tử thiếu gia quá nhiều, khó tránh khỏi trong lòng có chút xem thường, nhưng lại không thể không dối trá phụ họa. Vì thế cho đến nay, nàng đã luyện được bản lĩnh lạt mềm buộc chặt, hư hư thực thực.
Không ngờ hôm đó nàng đã dốc hết can đảm tiếp nhận Thạch Chí Kiên, nhưng Thạch Chí Kiên lại không cần.
Làm sao chịu nổi?
Từ trước đến nay chỉ có nàng không cần người ta.
Thất bại lần đó khiến cho Tiểu Hồng Hà khắc sâu trong lòng, không lúc nào không nhớ, chỉ mong gặp lại Thạch Chí Kiên. Không nghĩ đến hôm nay cơ hội lại đến.
Mặt mũi của Nhan Hùng cố nhiên không thể bỏ qua, nhưng trong lòng Tiểu Hồng Hà thật sự muốn dây dưa một trận với Thạch Chí Kiên.
“Mặc dù không được hay cho lắm nhưng đường Sơn Lâm quả thật quá xa, chỉ có thể nhờ ngươi đưa ta một đoạn.” Tiểu Hồng Hà nói, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Thạch Chí Kiên, tràn đầy mê hoặc.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, theo thói quen cởi áo khoác khoác lên tay trái, cùng với Tiểu Hồng Hà tiến về phía trước.
“Ở đó có xe kéo, tại sao ngươi không gọi một chiếc?” Tiểu Hồng Hà giẫm trên giày cao gót, theo sát nói.
“Lần này không ngồi xe kéo, ta có lái xe hơi đến.” Thạch Chí Kiên nói xong, móc chìa khóa từ trong túi quần ra, bước đến mở cửa một chiếc xe Volkswagen màu đen.
Tiểu Hồng Hà hơi kinh ngạc. Lần trước Thạch Chí Kiên hình như còn chưa có xe, lúc này mới bao lâu chứ?
Nàng chợt nhớ đến cảnh tượng đấu trí đấu dũng của Thạch Chí Kiên với Nhan Hùng trong bữa tiệc, rồi năm trăm nghìn đô la Hồng Kông nhìn thấy mà giật mình, còn có viên kim cương màu lam giá trị liên thành, nội tâm của nàng lập tức bình thường trở lại. Đúng vậy, làm sao hắn có thể là người bình thường được chứ?
Thạch Chí Kiên thấy Tiểu Hồng Hà ngẩn người, hắn lập tức làm ra tư thế mời, lúc này Tiểu Hồng Hà mới giật mình tỉnh lại, vội đưa tay để Thạch Chí Kiên nắm lấy tay của mình, chậm rãi bước lên xe.
Thạch Chí Kiên mời Tiểu Hồng Hà lên ghế lái phụ xong, hắn mới khởi động xe, đạp chân ga chạy về hướng Tiêm Sa Chủy.
…
Ở thời đại này, ô tô tư nhân ở Hồng Kông không nhiều. Rất nhiều người chỉ nhận được ba trăm đô la Hồng Kông tiền lương mỗi tháng, làm sao có xe hơi mà chạy?
Vì thế, nhiều khi ô tô là tượng trưng cho sự giàu sang.
Tiểu Hồng Hà không phải chưa từng ngồi xe ô tô, nhưng lần này cảm giác lại khác, có một sự thỏa mãn hư vinh khó mà hình dung.
Thạch Chí Kiên lái xe, từ vịnh Cửu Long đi đường tắt đến đường Nathan.
Lúc này đã khoảng chín giờ tối. Đường Nathan vẫn lấp lánh ánh đèn, là một trong những con đường sầm uất nhất Cửu Long, lộ ra hương vị vàng son lộng lẫy.
Tiểu Hồng Hà giống như rất nhiều nữ hài rơi vào tình trường, nhịn không được quay cửa xe xuống, thò đầu ra ngoài để cảm nhận cơn gió mạnh thổi từ đường Nathan và mùi hương mơ hồ của màn đêm.
Tên ban đầu của đường Nathan thực ra là đường Robinson. Năm 1860, Trung Quốc và Anh ký hiệp ước bất bình đẳng, người Anh dùng súng để buộc Trung Quốc nhượng đất và bồi thường, thành lập thuộc địa đầu tiên trên bán đảo Cửu Long.
Người làm thủ tục chiếm đóng chính là Robert Robinson. Sau khi chiếm được Cửu Long, hắn bắt đầu xây dựng con đường chính sớm nhất và đặt theo tên của mình, mong muốn truyền lại “thành tựu to lớn” từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Năm 1904, Nathan đến Hồng Kông với tư cách là thống đốc, xây dựng lại và mở rộng đường Robinson. Để làm mới nó, hắn không tiếc công sức trồng cây xanh hai bên đường. Điều này đã hồi sinh con đường cũ, khiến đường Robinson trở nên sống động. Về sau, đường Robinson đã được đổi tên thành đường Nathan.
Giờ phút này, rất nhiều người nhìn thấy điều tương tự với Tiểu Hồng Hà, đường Nathan phồn hoa như gấm, ngợp trong vàng son.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy là nỗi xấu hổ của một quốc gia yếu kém không có ngoại giao và nhượng lãnh thổ để bồi thường.
Sau khi đi qua đường Nathan, rất nhanh đã đến đường Sơn Lâm. So với đường Nathan nhộn nhịp thì đường Sơn Lâm quạnh quẽ hơn nhiều.
Ô tô đậu trước căn biệt thự mà Tiểu Hồng Hà thuê.
Đây là một căn biệt thự ba tầng mới xây, tiền thuê hàng tháng lên tới 1.500 đô la Hồng Kông, không thể chấp nhận được đối với người bình thường.
Tuy nhiên, những nữ nhân nổi tiếng ở Vịnh Cửu Long như Tiểu Hồng Hà lại thuê nó hàng năm.