Lúc này, Nhan Hùng đã tức giận. Hắn ném mạnh ly rượu xuống bàn: “Thạch tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Muốn bao nhiêu tiền? Chi bằng ngươi cho ra một con số cụ thể cho rồi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, không hề sợ hãi Nhan Hùng tức giận. Hắn đưa tay rút tờ khăn giấy chấm chấm khóe miệng, tiện tay vò thành một cục rồi ném vào gạt tàn: “Ta không cần tiền, ta chỉ cần hai người bọn hắn quỳ xuống xin lỗi chị của ta.”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận nào nhưng khí thế hung hãn khiến cho mí mắt của Nhan Hùng giật giật.
“Nhan gia ngươi nên biết, năm trăm nghìn cùng lắm là bảo đảm cái mạng của bọn hắn. Còn bọn hắn muốn tiếp tục làm thanh tra, vậy thì quỳ xuống.”
“Thạch tiên sinh, làm người nên lưu lại một đường, ngày sau cũng dễ gặp lại. Chuyện gì cũng đừng nên tuyệt tình quá. Nếu hôm nay Nhan Hùng ta là người trung gian, Phùng Anh vừa ra tiền vừa phải quỳ, chẳng khác nào đánh vào mặt của hắn.”
“Người đang làm, trời đang nhìn. Tuyệt hay không tuyệt do ta quyết định.” Thạch Chí Kiên đối chọi gay gắt với Nhan Hùng.
“Nếu lần này chị của ta bị vu oan giá họa thì như thế nào? Bị nhốt vào nhà giam thì như thế nào? Nếu đổi lại người khác thì sao? Không quyền không thế, bọn hắn biết tố khổ cáo trạng ở đâu? Chẳng lẽ bọn hắn phải chịu hàm oan cả một đời, cho đến khi vợ con ly tán, cửa nát nhà tan?”
Tiểu Hồng Hà đang chơi tỳ bà không chịu nổi khí thế Nhan Hùng và Thạch Chí Kiên phát ra, dùng tay đánh ra một tiếng đứt quãng.
Thạch Chí Kiên quay đầu mỉm cười nói với Tiểu Hồng Hà: “Ngươi bị dọa à? Ta và Nhan gia là người có văn hóa, không đánh nhau đâu.”
Tiểu Hồng Hà vội vàng ổn định lại tâm trạng, tiếp tục gảy đàn.
Nét mặt Nhan Hùng thay đổi một chút, bỗng nhiên cười ha hả: “Thanh tra Phùng, ngươi đã nghe Thạch tiên sinh nói rồi đấy? Ngươi quỳ xuống xin lỗi để tiếp tục giữ lại vị trí thanh tra, tất cả là do ngươi chọn.”
Phùng Anh lập tức nói; “Nhan gia ngươi yên tâm. Ta chắc chắn sẽ đích thân đến nhà Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ để xin lỗi.”
“Đây là do ngươi chọn.” Nhan Hùng thở phào một hơi. Nếu là do Phùng Anh chọn, chuyện chẳng liên quan đến hắn. Nếu Phùng Anh không đồng ý, Nhan Hùng sẽ tiếp tục đối nghịch với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên và Nhan Hùng âm thầm giao chiến khiến những người chung quanh phải kinh hãi. Đừng nói tâm phúc Hà Kim Quý đi theo Nhan Hùng, ngay cả Hồ Tuấn Tài đi theo Thạch Chí Kiên đến ăn cơm cũng bị dọa sợ.
Chờ đến lúc Thạch Chí Kiên và Nhan Hùng đánh nhau xong, mọi người mới thở phào một hơi. Cùng với âm thanh của đàn tỳ bà, mọi chuyện trở lại như cũ.
Phùng Anh và vợ của hắn được đưa xuống dưới, tránh cho ở đây chướng mắt mọi người, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Dù sao Nhan Hùng cũng là nhất đại kiêu hùng. Sau khi ổn định lại tâm trạng, hắn bắt đầu ăn uống với Thạch Chí Kiên. Cùng lúc đó, hắn còn gọi thêm ba mỹ nữ đến uống rượu cùng, ngồi bên cạnh từng người hỗ trợ rót rượu.
Thạch Chí Kiên không quan tâm lắm. Kiếp trước, quán bar, KTV, có cái nào mà hắn không tham gia. Nhưng Hồ Tuấn Tài lại luống cuống tay chân, nhất là nữ nhân ngồi bên cạnh hắn, tuổi tác hơi lớn một chút, cho nên nàng rất hiểu phong tình. Thỉnh thoảng còn làm những động tác khiến Hồ Tuấn Tài mồ hôi đầm đìa, liên tiếp uống ba ly rượu nhạt.
Nhan Hùng nhìn thấy, trong lòng xem thường Hồ Tuấn Tài chưa thấy qua việc đời nhưng lại kinh ngạc trước sự ổn trọng, lão luyện của Thạch Chí Kiên.
Qua ba lần rượu.
Nhan Hùng bắt đầu đợt biểu diễn thứ hai, cho người mang viên kim cương màu lam giao lại cho Thạch Chí Kiên. Hắn nói, nếu Thạch Chí Kiên muốn, hắn sẽ bán giúp viên kim cương này đi, đồng thời giá cả còn rất hợp lý.
Thạch Chí Kiên làm sao mà không biết suy nghĩ của Nhan Hùng. Hôm nay, Nhan Hùng tính toán sai lầm, mất hết mặt mũi ở đồn cảnh sát. Hắn đang muốn lấy lại thể diện của mình.
Thạch Chí Kiên biết lai lịch của viên kim cương này bất chính, là củ khoai lang nóng phỏng tay. Trả lại cho Hào cà thọt, đoán chừng hắn cũng không cần.
Vì thế, Thạch Chí Kiên nhờ Nhan Hùng xử lý viên kim cương. Đến lúc đó bán được bao nhiêu tiền, phải trả bao nhiêu phí thủ tục cứ theo quy củ mà làm.
Nhan Hùng thật sự rất vui. Thạch Chí Kiên chịu tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn, chẳng khác nào thừa nhận hắn. Trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai bên như kéo lại gần.
Bữa tiệc kết thúc.
Nhan Hùng nói, đêm nay hắn trả tiền cho toàn bộ mỹ nữ, thích ai thì cứ chọn.
Trong lúc Hồ Tuấn Tài còn đang do dự, mỹ nữ lớn tuổi đã kéo cánh tay của hắn, dán vào người hắn, nói muốn đến nhà hắn để thưởng thức căn nhà chật hẹp nhỏ bé của hắn.
Thạch Chí Kiên không thích mỹ nữ bên cạnh, Nhan Hùng đã sớm có sự chuẩn bị.
Sau khi rời khỏi thuyền hoa, hắn nhìn thấy Tiểu Hồng Hà đàn tì bà vừa nãy mặc một bộ sườn xám hấp dẫn hơn, chiếc sườn xám xẻ cao để lộ đôi chân dài đeo tất thủy tinh, chiếc cổ trắng nõn nhô ra khỏi chiếc áo sườn xám. Nàng cúi đầu, gương mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói với Thạch Chí Kiên: “Thanh tra Nhan bảo ta ở với ngươi đêm nay.”