Lần đầu tiên Nhan Hùng phát hiện Thạch Chí Kiên thức thời như vậy. Quả nhiên là người đồng đạo. Nếu không phải Thạch Chí Kiên giả mạo thành Bì Đặc Kiên đánh lừa hắn, hắn thật sự muốn kết giao bạn bè với Thạch Chí Kiên.
“Nếu Hùng gia đã phóng khoáng như vậy, ta cũng không che giấu nữa. Luật sư Hồ, ngươi hãy lấy ra văn kiện mà chúng ta đã chuẩn bị xong.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Hùng, Hồ Tuấn Tài vừa định bưng ly rượu lên nhấp một ngụm vội đặt ly rượu xuống, mở cặp công văn ra, lấy từ bên trong một phần văn kiện, hai tay đưa cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên tiếp nhận văn kiện, đưa đến trước mặt Nhan Hùng: “Nhan gia, ta làm việc rất nghiêm túc, ngươi tuyệt đối đừng lo lắng. Ta sẽ nhận năm trăm nghìn này, nhưng lại sợ sau khi nhận trong lòng sẽ cảm thấy bất an, cho nên ta mời Nhan gia làm chứng, để thanh tra Phùng ký tên vào phần văn kiện này.”
“Ơ, đây là…” Nhan Hùng không nhịn được mở văn kiện ra xem. Ngay cả thanh tra Phùng sống không bằng chết nằm trên cáng cứu thương cũng ráng mở con mắt lén lút nhìn.
Nhan Hùng đọc xong, không khỏi giật mình: “Phí tổn thất tinh thần là gì?”
Đối với danh từ mới xuất hiện trong văn kiện, Nhan Hùng cảm thấy bối rối.
Những người chung quanh ai nấy đều choáng váng. Chưa ai nghe qua tên gọi này cả.
Thạch Chí Kiên cầm chai rượu rót cho Nhan Hùng một ly rượu: “Nhan gia, phí tổn thất tinh thần là vết thương tinh thần mà ta phải chịu sau sự việc lần này, cho nên thanh tra Phùng cần phải thanh toán. Phí tổn thất tinh thần rất phổ biến ở Mỹ và Anh. Ngươi có thể hỏi thăm một chút. Đây là một quy định pháp lý rất nước ngoài và rất văn minh.”
Nhan Hùng nhếch miệng, nhưng gương mặt lại nở nụ cười thật xán lạn: “Ta thấy không cần thiết. Tiền đang ở đây, chúng ta sẽ không đòi lại, cho nên không cần ký giấy tờ pháp lý như thế này.”
“Làm sao mà được chứ?” Thạch Chí Kiên nói: “Ta là người rất nhát gan. Năm trăm nghìn nhiều như thế, nếu có một ngày Nhan gia tức giận đào lại việc này, nói ta ỷ thế hiếp người, dựa vào quyền thế của thanh tra Lôi mà ức hiếp, bắt chẹt người ta, khi đó ta coi như hết đường chối cãi.”
Cơ mặt Nhan Hùng run lên. Nói thật, hắn đúng là có suy nghĩ như vậy.
Nếu chẳng may có ngày hắn trở mặt với Lôi Lạc, hắn sẽ lấy át chủ bài này ra, làm xấu mặt Lôi Lạc. Ai bảo quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc không bình thường chứ. Tuy nhiên, hắn không ngờ Thạch Chí Kiên còn gian hơn cả hắn, lại dùng thủ đoạn như vậy.
“Thạch tiên sinh, ngươi khiến ta thất vọng quá. Ta thành tâm nói chuyện với ngươi, tại sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Hơn nữa, Nhan Hùng ta làm người quang minh chính đại, làm việc thì lỗi lạc, tiếng lành đồn xa trong giới cảnh sát cũng như giang hồ. Ngươi có thể hỏi thăm thì biết.”
Thạch Chí Kiên còn chưa lên tiếng, rất nhiều người bên cạnh đều xoay mặt đi, ngay cả thanh tra Phùng nằm trên cáng cứu thương cũng phải cắn môi một cái.
Đối mặt với Nhan Hùng “quang minh lỗi lạc”, Thạch Chí Kiên đành phải nhẹ nhàng nói: “Nhan gia, ta biết những gì mà ngươi đã nói. Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, ngươi cần chi phải sợ hãi? Ký tên đồng ý chỉ là thủ tục pháp lý, ngươi hẳn không nên từ chối chứ?”Nhan Hùng hừ mũi: “Không phải chỉ ký thôi sao, có gì khó khăn chứ? Ta làm nhân chứng. Thanh tra Phùng, làm phiền ngươi bước lại đây ký tên giùm.”
Phùng Anh nghe gọi, không khỏi khó khăn run rẩy đứng dậy từ cáng cứu thương.
Thấy hắn đứng lên quá chậm, Nhan Hùng ra lệnh: “Dìu hắn”. Nói xong, hắn quay lại nói với Thạch Chí Kiên: “Trần Tế Cửu quá hung ác. Nhìn xem hắn đánh thanh tra Phùng ra nông nỗi như vầy.”
Phùng Anh vất vả lắm mới ký tên lên văn kiện. Nhan Hùng đồng ý làm nhân chứng.
Thạch Chí Kiên nhìn mấy lần, sau đó đưa cho Hồ Tuấn Tài, bảo hắn cất kỹ.
Nhan Hùng hỏi: “Thế nào, Thạch tiên sinh có hài lòng không?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ta rất hài lòng.”
“Nếu Thạch tiên sinh đã hài lòng, vậy chuyện của ngươi và thanh tra Phùng sẽ…”
Thạch Chí Kiên một lần nữa bưng ly rượu trước mặt: “Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là xóa bỏ rồi.”
“Thạch tiên sinh quả nhiên thống khoái.” Nhan Hùng mỉm cười, cũng bưng ly rượu lên.
Phùng Anh bên cạnh thở phào một hơi, trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng vượt qua.
Sau khi uống xong ly rượu, Thạch Chí Kiên nói: “Ân oán giữa ta và thanh tra Phùng xem như xóa bỏ, nhưng giữa hắn và chị của ta thì không nói được rồi.”
Phốc! Nhan Hùng thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thạch Chí Kiên cười tủm tỉm: “Ý của ta là, ân oán giữa ta và thanh tra Phùng đã được giải quyết, nhưng chuyện vợ chồng hắn vu oan cho chị của ta, món nợ này nên tính như thế nào?”
Sắc mặt Nhan Hùng thay đổi không ngừng, còn Phùng Anh thì thiếu chút nữa nghẹn chết. Thạch Chí Kiên quá xấu rồi, bồi tội mà còn phải từng đợt.