Đêm nay, Tiểu Hồng Hà mặc chiếc sườn xám hoa hồng đỏ chót, đôi chân dài cũng được che bằng tất thủy tinh, tóc búi cao hơi xéo, mắt hạnh má đào, đôi môi hồng nhuận, kiều diễm ướt át, có chút phong vận của mỹ nhân cổ điển.
So sánh với biểu hiện trấn định tự nhiên của Thạch Chí Kiên khi nhìn thấy mỹ nhân, Hồ Tuấn Tài lại khá căng thẳng, nhất là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỹ nhân đẹp như vậy, chỉ cảm thấy Tiểu Hồng Hà giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Khi Tiểu Hồng Hà nhìn hắn, Hồ Tuấn Tài hai tay ôm chặt cặp công văn vội vàng bỏ một tay, đưa lên chải lại mái tóc của mình.
Ban đầu, Tiểu Hồng Hà ôm tì bà nhẹ nhàng bước lên đài, biểu hiện lạnh lùng, nhưng không ngờ khi nàng ngẩng đầu đã nhìn thấy Hồ Tuấn Tài đần độn nhìn mình chằm chằm. Nhìn chằm chằm thì thôi đi, lại còn dùng tay chải mạnh mái tóc sang hai bên, nhìn chẳng khác nào râu của con dế mèn, khiến cho nàng nhịn không được mà bật cười.
“Nàng cười với ta! Nàng cười với ta.” Hồ Tuấn Tài chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, thần hồn điên đảo.
Tiểu Hồng Hà cười xong mới biết mình không được lịch sự cho lắm, vội quay sang nhìn Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên không hề có phản ứng gì, chỉ kẹp điếu thuốc, thiện ý gật đầu với nàng một cái, xem như chào hỏi.
Nhan Hùng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng. Ban đầu hắn muốn quát Tiểu Hồng Hà một tiếng, nhưng hắn thấy Tiểu Hồng Hà và Thạch Chí Kiên mắt đi mày lại, hình như có quen biết nhau, lúc này trong lòng hắn đã có tính toán.
“Thạch tiên sinh, không biết ngươi thích từ khúc nào, ngươi có thể nhờ nàng hát một bản.” Nhan Hùng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thạch Chí Kiên, vừa cười vừa nói.
“Ta không biết nhiều, nhờ Nhan gia ngươi giới thiệu giùm vậy.”
“Vậy để ta bảo nàng khảy một bản Dương Xuân Bạch Tuyết. Ta rất thích thủ khúc này. Làm người, lúc nào cũng phải lạc quan. Nghe bài này xong, oán khí gì cũng có thể xóa đi.”
Thạch Chí Kiên biết lời nói của Nhan Hùng có hàm ý không nói ra. Hắn quay sang nói với Hồ Tuấn Tài: “Ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Còn không mau ngồi xuống.”
Hồ Tuấn Tài ơ một tiếng, không ngờ mình có tư cách ngồi xuống ghế.
Nhan Hùng nhìn Hồ Tuấn Tài, cười nói: “Đúng vậy, ghế nơi này rất nhiều, ngươi cứ việc ngồi xuống.”
Lúc này, Hồ Tuấn Tài mới có can đảm đặt cặp công văn xuống, tìm một cái ghế sát bên, ngồi thẳng người.
Tiểu Hồng Hà đã chỉnh xong dây tì bà, bắt đầu đàn bài Dương Xuân Bạch Tuyết. Tiếng tỳ bà du dương như tiếng thủy ngân tuôn ra, vừa êm tai vừa động lòng người.
Nhan Hùng nhìn Hồ Tuấn Tài: “Không biết người bạn này tên gì? Làm nghề gì?"
Thạch Chí Kiên bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu đáp: “Hắn tên Hồ Tuấn Tài, là đại luật sư.
“Sao?” Nhan Hùng bị hai chữ “luật sư” làm cho giật mình, hoài nghi không biết Thạch Chí Kiên có phải cố ý hay không. Lần trước Thạch Chí Kiên biến thành đại luật sư Bì Đặc Kiên, đùa hắn một cách thê thảm.
Thạch Chí Kiên nhìn biểu hiện của Nhan Hùng, biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì: “Thân phận luật sư của hắn là thật, không giả đâu.”
Nhan Hùng vội nói: “Ta chỉ nghi ngờ một chút mà thôi. Nào, uống rượu trước đi.”
Nhan Hùng giơ ly rượu mời Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không giơ ly rượu lên, cầm tách trà đổ vào trong gạt tàn một chút, sau đó gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, lúc này hắn mới chậm rãi giơ ly rượu nhìn Nhan Hùng: “Không biết ly rượu này đại diện cho cái gì?”
Nhan Hùng mỉm cười: “Tạm thời là rượu bồi tội đi.”
“Bồi tội gì? Là ngươi hay là một người hoàn toàn khác?” Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng xoay ly rượu, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Nhan Hùng ngẩn ra, bỗng uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Có ai không, dẫn người lên cho ta.”
Chỉ thấy bốn người nâng hai cáng cứu thương đến. Mỗi cáng cứu thương có một người nằm. Một người là thanh tra Phùng Anh của Loan Tử, người còn lại là nữ.
Mặt mũi của cả hai người đều bầm dập, vô cùng thê thảm.
Thương thế Phùng Anh không nhẹ. Vợ của hắn Tôn Kiều Kiều lại càng nặng hơn. Phùng Anh đã mượn cơ hội này bộc phát toàn bộ cừu hận đối với con cọp cái nhiều năm qua, đánh cho Tôn Kiều Kiều nửa sống nửa chết.
“Thạch tiên sinh, thanh tra Phùng và vợ của hắn đang ở trước mặt ngươi, là bọn hắn muốn bồi tội với ngươi. Còn ta chẳng qua chỉ là người trung gian. Có gì ngươi nể mặt ta một chút.”
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua vợ chồng Phùng Anh nằm gần chết trên cáng cứu thương, khóe miệng cong lên: “Không ngờ Nhan gia lại quan tâm nhiều như vậy. Trước đó ta nhờ ngươi giúp đỡ, bây giờ ngươi lại làm thuyết khách cho người khác.”
Nhan Hùng lại rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, hắn lại rót một ly khác, không nói câu nào, một hơi uống cạn.
Ba ly rượu vào bụng, Nhan Hùng thở ra một hơi rượu: “Bây giờ thì thế nào?”
Thạch Chí Kiên hiểu rõ, cái này gọi là tự phạt ba chén, coi như bồi tội.
“Tửu lượng của Nhan gia rất tốt, đáng để vỗ tay.” Thạch Chí Kiên vỗ tay một cái: “Nhưng bây giờ phải xử lý như thế nào nhỉ? Ta không thích nhìn người khác uống rượu. Người cha qua đời của ta đã dặn, uống rượu có hại cho sức khỏe. Nhất là khi tâm trạng không tốt, chẳng những thương thân mà còn thương tâm.”
Nhan Hùng biết mình nhất định phải đánh ra tuyệt chiêu. Hắn vỗ tay một cái, thân tín A Quý lấy ra một cặp da.
Cạch cạch, cặp da mở ra.
Bên trong là những xấp tiền mặt được xếp chỉnh tề.
“Năm trăm nghìn, không biết Thạch tiên sinh có còn thương thân hay thương tâm nữa hay không?”
Thạch Chí Kiên dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn: “Thương tâm gì chứ? Làm người quan trọng nhất là vui vẻ.”