Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 159 - Chương 159. Ta Thích Ăn Cơm Nhất Đấy

Chương 159. Ta thích ăn cơm nhất đấy
Chương 159. Ta thích ăn cơm nhất đấy

Quen Nhan Hùng.

Quen Lôi Lạc.

Hai vị lão đại này, một trong hai người dậm chân cũng đủ khiến Hương Giang chấn động. Nhưng hôm nay, cả hai đều chạy đến giúp Thạch Chí Kiên cứu người.

Chỉ dựa vào điểm này thôi, Thạch Chí Kiên đã khiến cho Hồ Tuấn Tài phải lau mắt mà nhìn.

Huống chi, Hồ Tuấn Tài còn chứng kiến Thạch Chí Kiên mắng Hào cà thọt Ngũ Thế Hào.

Ngũ Thế Hào là ai?

Lão đại của Nghĩa Quần.

Hung dữ độc ác, giết người không chớp mắt.

Nhưng một hung thần ác sát như vậy lại bị Thạch Chí Kiên mắng xối máu đầu.

Lúc đó, Hồ Tuấn Tài lén ra ngoài xe hút thuốc, cho nên hắn nghe được rõ ràng.

Một khắc đó, trong lòng Hồ Tuấn Tài như muốn nổ tung.

Thạch Chí Kiên liếc mắt nhìn Hồ Tuấn Tài, gõ gõ tàn thuốc: “Nhìn ngươi như vậy, có phải có chuyện muốn nói với ta không?”

Hồ Tuấn Tài hơi do dự một chút rồi nói: “Thật ngại quá, Thạch tiên sinh. Hôm nay ta chẳng giúp được gì cho ngươi, ta cảm thấy mình rất đáng trách.”

Không ngờ Hồ Tuấn Tài lại chủ động xin lỗi như vậy, Thạch Chí Kiên không khỏi cười nói: “Không có gì phải trách ngươi cả. Ngươi đã làm hết bổn phận của mình rồi. Huống chi, ta còn có hai chuyện cần nhờ ngươi giúp đỡ.”

“Chuyện gì? Nếu ta có thể làm được, ta nhất định sẽ dốc hết sức mà làm.”

Thạch Chí Kiên dùng tay cầm thuốc gãi gãi đuôi lông mày: “Chuyện thứ nhất rất đơn giản. Ta muốn dọn nhà. Ngươi hãy tìm cho ta một ngôi nhà, tốt nhất là gần trường tiểu học Saint Paul. Ngươi là luật sư, ngươi có thể giúp ta về phí xử lý và phí thuê nhà.”

Thuê nhà trong thời đại này khá đặc biệt.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho môi trường sống của người dân Hồng Kông, chính quyền Hồng Kông thuộc Anh đã giới hạn giá thuê tối đa. Nhưng để kiếm tiền, nhiều chủ cho thuê nhà đã đưa ra một cái gọi là phí thuê nhà.

Giá thuê một căn nhà rộng 1.000 m2 thường không cao, phí thuê một năm chỉ từ 7.000 đô la Hồng Kông đến 8.000 đô la Hồng Kông, nhưng phí thuê nhà lại lên đến hơn mười nghìn.

Thạch Chí Kiên không muốn quan tâm mấy chuyện này. Vì thế hắn đã giao nó cho Hồ Tuấn Tài. Đối phương là luật sư, hắn thành thạo nhất về phương diện thủ tục.

Hồ Tuấn Tài nghe xong, lập tức vỗ ngực cam đoan, trong ba ngày nhất định sẽ giải quyết. Hắn hỏi Thạch Chí Kiên có cần cân nhắc mua sắm gì không? Thạch Chí Kiên trả lời, nếu gặp được căn nhà thích hợp thì có thể mua lại, trả tiền một lần duy nhất. Như vậy, trong lòng Hồ Tuấn Tài lại càng nắm chắc hơn.

“Còn chuyện thứ hai.” Thạch Chí Kiên trầm ngâm một chút. Hắn đang định lên tiếng, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Một giọng nói vọng vào: “Thạch tiên sinh có ở đây không? Ta là cấp dưới của thanh tra Nhan Hùng, A Quý. Nhan gia hỏi ngươi có thời gian hay không, hắn muốn mời ngươi đến Cửu Long ăn khuya.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cầm điếu thuốc chỉ vào Hồ Tuấn Tài: “Chuyện thứ hai chính là theo ta đến Cửu Long xem kịch, thuận tiện ăn khuya.”

Vịnh Cửu Long vẫn tràn ngập ánh đèn rực rỡ và ca hát nhảy múa sôi động.

Thạch Chí Kiên ngồi trên con thuyền nhỏ, cách rất xa vẫn có thể nghe thấy giai điệu phát ra từ thuyền.

Hồ Tuấn Tài ôm theo cặp công văn đi bên cạnh Thạch Chí Kiên, biểu hiện rõ ràng có chút căng thẳng. Hắn đỡ mắt kính nơi sống mũi, thỉnh thoảng nhìn những chiếc thuyền hoa xung quanh.

Hắn sinh ra trong một gia đình nghèo, phải trải qua rất nhiều khó khăn mới được nhận vào làm luật sư, những tưởng mình có thể tiến thân với nghề luật sư này, nhưng hắn đột nhiên phát hiện muốn làm luật sư phải có người nâng đỡ mới được. Luật sư cũng được chia thành ba, sáu, chín hạng. Luật sư thấp nhất cũng giống như những người làm công ăn lương bình thường. Kiếm tiền không đủ, làm sao có cơ hội đến một nơi giàu có như vậy?

Thạch Chí Kiên rất nhanh nhìn thấy chiếc thuyền hoa phỉ thúy lung linh quen thuộc. Hắn nhớ lần trước Từ tam thiếu mời hắn uống rượu cũng trên chiếc thuyền hoa này.

Xem ra Nhan Hùng chuẩn bị rất đầy đủ, lựa chọn chỗ tốt nhất để mời hắn ăn cơm.

Cũng giống như lần trước, sau khi đến thuyền hoa, lập tức có nữ tử xuống giúp khách quý lên thuyền.

Thạch Chí Kiên thì không sao, nhưng Hồ Tuấn Tài lại thận trọng rụt người, nhìn cũng không dám nhìn nữ tử bên cạnh.

Nữ tử bật cười, chủ động kéo cánh tay của Hồ Tuấn Tài. Lúc này, nàng mới đỡ được hắn lên thuyền lớn.

Thạch Chí Kiên lên lầu ba, liếc mắt lập tức nhìn thấy thanh tra Nhan Hùng đang chờ mình.

Nhan Hùng nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nhanh chóng tiến lên đón: “Thạch tiên sinh, ta xin cảm ơn trước. Muộn như vậy mà ta còn hẹn ngươi đến đây, ta sợ ngươi không chịu nể mặt.”

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác vest, từ trong túi áo khoác lấy ra một gói thuốc hiệu Marlboro. Lúc này, hắn mới đưa áo khoác cho nữ hài đang phục vụ bên cạnh, cười nói: “Nhan gia khách sáo rồi. Ta thích ăn cơm nhất đấy.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên kéo một cái ghế ngồi xuống, rút một điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó tiện tay ném gói thuốc lá lên bàn.

Nhan Hùng cười ha hả, bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Mang đồ lên đi.”

Mấy nhân viên phục vụ lập tức bưng rượu thịt lên. Cùng lúc đó, một nữ nhân dáng người có lồi có lõm, gương mặt xinh đẹp mặc sườn xám ôm tì bà chậm rãi bước đến.

Thạch Chí Kiên dùng tay châm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn nữ nhân mặc sườn xám ôm tì bà, cảm giác quen mặt. Nhìn kỹ lại, là Tiểu Hồng Hà mà hắn đã gặp hai lần.

Hết chương 159.
Bình Luận (0)
Comment