Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 158 - Chương 158. Cha Già Phù Hộ

Chương 158. Cha già phù hộ
Chương 158. Cha già phù hộ

Nếu là trước kia, nhìn thấy Thạch Chí Kiên dùng tiền vung tay quá trán, Thạch Ngọc Phượng chắc chắn sẽ quở trách. Lúc này, Thạch Ngọc Phượng lại không phản đối, chỉ nói với Xú Ngư Minh: “Nếu ngươi còn không lấy, ta sẽ xử ngươi đấy. Hôm khác, ta lại mời mọi người uống rượu.”

Xú Ngư Minh vội nhét tiền vào trong túi: “Ngọc Phượng tỷ ngươi không lên tiếng thì thôi, ngươi mở miệng ra là lại thối như vậy. Vậy Xú Ngư Minh ta dẫn mọi người đi uống rượu trước. Ai muốn uống rượu thì đi theo ta.”

Dưới sự hô hào của Xú Ngư Minh, mọi người đang vây quanh cửa nhà họ Thạch đã vui vẻ rời đi.

Thạch Chí Kiên lại móc một trăm đô la Hồng Kông đưa cho bà Ba Chu, cảm ơn bà đã chăm sóc Bảo Nhi giùm.

Bà Ba Chu sống chết cũng không chịu nhận, nói nếu bà nhận số tiền này sẽ bị tổn thọ. Bình thường Thạch Ngọc Phượng đã giúp bà rất nhiều, bà chẳng qua chỉ làm chút chuyện nhỏ mà thôi.

Đợi đến khi bà Ba Chu ra về, Thạch Ngọc Phượng nhìn Khương Mỹ Bảo đang ngủ say trên giường, lúc này nàng mới cảm thấy yên tâm.

Quay đầu lại, Thạch Ngọc Phượng hỏi Thạch Chí Kiên tại sao lại quen nhiều người ở đồn cảnh sát như thế. Xem ra bọn hắn còn rất lợi hại.

Thạch Chí Kiên thở dài, thuật lại mọi chuyện mà hắn đã trải qua trong khoảng thời gian này cho chị của mình nghe.

Thạch Chí Kiên đã nói với Thạch Ngọc Phượng chuyện khởi công nhà máy rất nhiều lần. Đáng tiếc, lần nào Thạch Ngọc Phượng cũng nửa tin nửa ngờ. Nói một cách chính xác là không tin.

Nhà máy dễ mở như vậy sao? Nhân công, đất đai, còn có thủ tục và những thứ lộn xộn khác, đó không phải thứ mà người nghèo có thể đụng vào.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên nói như vậy, Thạch Ngọc Phượng cũng coi như chết qua một lần, cho dù nàng có bướng bỉnh đến cỡ nào, nàng cũng phải tin.

Em trai có tiền đồ.

Khởi công nhà máy.

Không tầm thường.

Có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Chẳng những có người tặng xe, còn quen được rất nhiều đại nhân vật.

Vui đến phát khóc.

Những chuyện mà Thạch Chí Kiên trải qua quả thật không thể tưởng tượng.

Bất cứ kẻ nào nghe được đều cảm thấy khó mà tin. Ít nhất Thạch Ngọc Phượng vẫn còn cảm giác giống như đang nằm mơ.

Thạch Ngọc Phượng nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên, nói: “A Kiên, sau này ngươi nhất định phải cảm ơn hai vị tiên sinh kia, nhất là người tên Lôi Lạc. Ta thấy hắn cực kỳ kiêu ngạo, lại rất sắc bén.”

Thạch Ngọc Phượng nhớ lại tình huống trong phòng thẩm vấn. Lôi Lạc tóc chải ngược mang đến cho nàng ấn tượng rất sâu sắc.

“Người tên Nhan Hùng thì còn kém một chút xíu. Ngay từ đầu, hắn thể hiện như vậy, ta còn tưởng rằng hắn là một con hổ, không ngờ chỉ là một con mèo con. Thậm chí còn bị cái tên khốn kiếp kia chế nhạo, chẳng có ích gì cả.”

Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười.

Hồ Tuấn Tài bên cạnh nghe được, khóe miệng giật giật.

Nhan Hùng là ai chứ?

Một trong bốn đại thanh tra của Hương Giang.

Nếu không phải Lôi Lạc lên chức, đoán chừng toàn bộ giới cảnh sát Hương Giang hiện tại là thiên hạ của Nhan Hùng.

Kiêu hùng như vậy trong mắt Thạch Ngọc Phượng lại là một con mèo con chẳng có tích sự.

Thạch Ngọc Phượng làm sao biết suy nghĩ của Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài. Nàng nói: “Lần này ta có thể chuyển nguy thành an, ngoại trừ A Kiên mời đến quý nhân tương trợ, ta còn phải cảm ơn người cha đã mất của chúng ta. Cảm ơn hắn trên trời linh thiêng phù hộ cho ta.”

Nói xong, Thạch Ngọc Phượng chuẩn bị đồ đạc tế bái người cha đã qua đời.

Phương thức tế bái của Thạch Ngọc Phượng rất đặc biệt. Người ta tế bái tổ tiên là chuẩn bị ảnh chụp, bài vị, còn có hoa quả màn thầu, đốt nhang đèn dập đầu cầu nguyện.

Thạch Ngọc Phượng lại đặt cái máy may giày quay tay trên bàn, đặt một chiếc lư hương nhỏ đằng trước, sau đó nàng cùng với em trai của mình cắm nhang tế bái.

Hồ Tuấn Tài nhìn thấy, không khỏi mở to mắt. Hắn làm sao biết cha của Thạch Chí Kiên chết sớm, ngay cả tấm ảnh chụp cũng không có, chỉ để lại cái máy may giày đã từng nuôi gia đình ăn cháo cầm hơi.

Thạch Ngọc Phượng thành kính cầu nguyện, mong muốn cha của nàng tiếp tục phù hộ em trai và con gái bình an khỏe mạnh, cuối cùng mới phù hộ cho nàng, để nàng tai qua nạn khỏi, nhanh chóng cưới vợ cho em trai, để nhà họ Thạch khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn.

Thạch Chí Kiên chỉ cắm nhang cho có lệ, chắp tay trước ngực lạy ba lạy.

Thạch Ngọc Phượng rất không hài lòng về điều này, phê bình em trai không có thành ý. Thạch Chí Kiên nói cha của mình không thích ngửi nhang khói, chỉ thích uống rượu. Ngày sau hắn sẽ mua ngũ gia bì cúng cho cha của mình.

….

Bái cha của mình xong, Thạch Ngọc Phượng trở về phòng chăm sóc Bảo Nhi đang ngủ. Thạch Chí Kiên ngồi trên giường, biểu hiện lười biếng. Hắn móc một điếu thuốc đưa cho Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài vội vàng khom người tiến lên, hai tay tiếp nhận.

Thạch Chí Kiên miệng ngậm điếu thuốc. Không đợi hắn móc diêm, Hồ Tuấn Tài đã lấy diêm ra trước, khom người giúp hắn châm lửa.

Thạch Chí Kiên dùng tay vỗ mu bàn tay của Hồ Tuấn Tài, biểu thị lòng biết ơn. Lúc này hắn mới thoải mái hút một hơi.

Hồ Tuấn Tài đưa thuốc lên mũi ngửi, không dám châm lửa mà gác trên lỗ tai, rồi cung kính đứng một bên.

Đối với Hồ Tuấn Tài mà nói, chuyện xảy ra hôm nay quá mức rung động.

Nói thật, khi Hồ Tuấn Tài quen biết Thạch Chí Kiên, hắn cho rằng Thạch Chí Kiên chỉ là người làm ăn đơn thuần mở một nhà máy mà thôi.

Khi hắn giúp Thạch Chí Kiên thu phục đám người Hồ Tu Dũng, hắn đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn và xảo quyệt của Thạch Chí Kiên.

Nhưng hôm nay, Hồ Tuấn Tài lại nhìn thấy mối quan hệ kinh thế hãi tục của Thạch Chí Kiên.

Hết chương 158.
Bình Luận (0)
Comment