Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 157 - Chương 157. Nương Môn Bại Gia

Chương 157. Nương môn bại gia
Chương 157. Nương môn bại gia

“Ta xin lỗi Nhan gia, là ta sai rồi, ta đáng chết.” Phùng Anh vừa lau giày vừa tát cho mình mấy bạt tai.

“Đừng đánh mình mạnh như vậy. Dù nói thế nào thì ngươi cũng là một con chó bên cạnh ta. Đánh nó tàn tật, ta sẽ đau lòng lắm.” Nhan Hùng nheo mắt hưởng thụ cảm giác Phùng Anh giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ.

“Nhan gia, cứu ta.” Phùng Anh một lần nữa cầu khẩn.

Nhan Hùng mỉm cười: “Đừng nói là ta không cứu ngươi. Thạch Chí Kiên kia nhìn thì giống như tâm lạnh nhưng thật ra lại là tâm nóng. Ngươi tốt nhất nên đưa lại viên kim cương kèm một chút tiền, có lẽ ta có thể giúp ngươi, đồng thời càng nhanh càng tốt.”

Phùng Anh ngẩn người: “Kim cương thì được rồi, ta sẽ hai tay dâng lên. Nhưng tiền thì bao nhiêu mới được?”

“Ngươi nói sao?” Nhan Hùng khinh thường nhìn Phùng Anh: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi. Ngươi làm thanh tra khu Loan Tử lâu như vậy, hẳn cũng kiếm được không ít lợi. Rốt cuộc là dùng tiền hóa giải tai ương hay là làm quỷ keo kiệt tùy ngươi chọn.”

Phùng Anh im lặng, sau đó hắn nghiến răng nói: “Được, ta nghe theo Nhan gia hết. Ngươi còn có yêu cầu gì nữa không?”

Nhan Hùng vỗ vai Phùng Anh, chồm người qua: “Yêu cầu cuối cùng rất đơn giản, xem ngươi có xuống tay được không. Chúng ta làm người coi trọng nhất là oan có đầu, nợ có chủ.”

Trong văn phòng thanh tra.

Vợ của Phùng Anh là Tôn Kiều Kiều đang đắc ý ngồi trên ghế, vừa hát vừa thoa lại son môi.

Cạch một tiếng, Phùng Anh bước vào.

Tôn Kiều Kiều không cẩn thận thiếu chút nữa bôi son lem ra mặt: “Muốn chết à? Ngươi vào mà cũng không thèm gõ cửa.”

Trong lúc Tôn Kiều Kiều đang định phát cáu với Phùng Anh, nàng nhìn thấy mặt mũi Phùng Anh bầm dập người không giống người, quỷ không giống quỷ đứng bên cạnh nhìn nàng.

Tôn Kiều Kiều ngạc nhiên đứng lên, hai tay chống nạnh nói: “Bộ dạng của ngươi làm sao vậy? Diễn kịch sao? Đóng vai quỷ à? Còn nữa, ngươi đã cạo chết bà chằn lửa kia chưa?”

Không đợi Tôn Kiều Kiều nói hết câu.

Bốp.

Phùng Anh đã tát một bạt tai vào mặt của nàng, đánh cho Tôn Kiều Kiều thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

“Tất cả đều tại bại nương môn ngươi đấy. Hôm nay, lão tử không đánh chết ngươi thì không được mà.”

Phùng Anh rốt cuộc không ngăn được cơn giận, quyền đấm cước đá bà vợ mà mình vốn e ngại.

Thạch Chí Kiên lái xe chở Thạch Ngọc Phượng từ đồn cảnh sát Loan Tử đến Thạch Giáp Vĩ Cửu Long.

Luật sư Hồ Tuấn Tài cũng đi theo nhưng thân phận từ đại luật sư xuống thành người giúp việc.

Thạch Chí Kiên lái xe, không rảnh nghe Thạch Ngọc Phượng tố khổ. Thạch Ngọc Phượng nước mắt nước mũi thuật lại chuyện mình oan uổng bị bắt vào đồn cảnh sát như thế nào cho Hồ Tuấn Tài nghe.

Hồ Tuấn Tài vểnh tai, tập trung 120% tinh thần lắng nghe, thỉnh thoảng đưa khăn giấy cho Thạch Ngọc Phượng để nàng lau nước mắt nước mũi.

Thạch Ngọc Phượng vốn cảm thấy tướng mạo của Hồ Tuấn Tài hèn mọn, tóc chẻ ngôi giữa. Nếu hắn mặc đường sam mang theo một khẩu đại bác, hắn chính là điển hình của Hán gian.

Không ngờ Hồ Tuấn Tài khéo hiểu lòng người như vậy. Khi nàng tố khổ còn không ngừng an ủi nàng, cổ vũ nàng, khiến Thạch Ngọc Phượng cảm thấy người này tuy xấu nhưng tấm lòng không tệ.

Trở lại Thạch Giáp Vĩ, dừng xe xong, Thạch Chí Kiên dìu chị của mình từ trên xe bước xuống. Từ xa, bọn hắn đã nhìn thấy đám người Đại Hà thúc, Khánh Lâm tẩu, Lưu Tam ca, Xú Ngư Minh đang chờ đằng trước.

Nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng an toàn trở về nhà, tất cả đều thở phào một hơi.

“Ngọc Phượng, ngươi trở về rồi.” Lưu Tam ca tiến lên cười to.

“Phượng chân thọt, hoan nghênh ngươi trở lại Thạch Giáp Vĩ. Ngươi không có ở đây, không ai mắng ta cả. Ta cảm thấy không được thoải mái.” Xú Ngư Minh cũng cười toe toét nói theo.

Thạch Ngọc Phượng trừng Xú Ngư Minh một cái, thoát khỏi tay của Thạch Chí Kiên, hai tay chống nạnh chỉ vào Xú Ngư Minh: “Tên Xú Ngư Minh ngươi đấy, nếu ngươi thích bị mắng, sau này mỗi ngày ta sẽ mắng ngươi nhiều lần.”

“Chúc mừng Minh ca, sau này Ngọc Phượng tỷ sẽ mắng ngươi miễn phí.’

“Ngọc Phượng tỷ là đệ nhất mắng người ở Thạch Giáp Vĩ này, Minh ca ngươi có đỡ được hay không?” Mọi người ồn ào hỏi.

Xú Ngư Minh vội vò đầu: “Đi đi đi! Đám khốn kiếp các ngươi đấy, các ngươi có ai mà không bị nàng mắng chứ? Còn không biết xấu hổ mà nói ta.”

Ai nấy đều cười ha hả vây quanh Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng trở về nhà. Bên trong gian phòng vốn bừa bộn, bây giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

Thạch Ngọc Phượng nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên: “Ngươi dọn à?”

Thạch Chí Kiên lắc đầu.

Xú Ngư Minh đứng chắp tay sau lưng, làm bộ tằng hắng một cái: “Không cần cảm ơn ta, ta chỉ tiện tay mà làm thôi. Tất cả mọi người cùng nhau dọn dẹp lại nơi này.”

Thạch Chí Kiên không nói hai lời, móc ví tiền từ trong ngực ra, đưa hai trăm đô la Hồng Kông cho Xú Ngư Minh: “Cảm ơn. Ta có ít tiền, ngươi cầm lấy cùng với mọi người uống ly rượu.”

Xú Ngư Minh vội khoát tay: “Chúng ta cái gì cũng không có làm, làm sao có thể lấy nhiều tiền như vậy chứ?”

Người bên cạnh cười nói: “Xú Ngư Minh, ngươi học cách làm quân tử từ lúc nào vậy? Lúc trước, ngươi thấy tiền là sáng mắt mà.”

Xú Ngư Minh trừng người kia một cái, Thạch Chí Kiên lại nhét tiền vào trong tay của hắn, vỗ vai đối phương: “Tất cả mọi người đều là hàng xóm tốt. Làm phiền ngươi dẫn mọi người đi uống rượu trước.”

Hết chương 157.
Bình Luận (0)
Comment