Thạch Chí Kiên quay đầu lại, nhìn Hào cà thọt đang tức giận, từ tốn nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Hào cà thọt bỗng nhiên giữ chặt tay Thạch Chí Kiên: “Ý gì? Chẳng lẽ ngươi ngay cả một câu cũng chẳng muốn nói với ta?”
Thạch Chí Kiên thở dài: “Vừa rồi ta đã nói qua, chúng ta sau này một dao cắt đứt, ok?”
“Không ok, không ok chút nào. Lão tử coi ngươi như anh em, ngươi lại vứt bỏ ta. Trên đời này nào có chuyện lạ lùng như vậy?”
Thạch Chí Kiên chẳng còn gì để nói.
Đại Uy và Tế Uy mở to mắt nhìn. Từ lúc nào Hào ca trở nên ủy mị như vậy?
“Hào ca, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Thạch Chí Kiên dùng lực hất Hào cà thọt đang nắm tay mình ra.
Hào cà thọt cũng cảm thấy vừa rồi hành động của mình có chút quá đáng, một lần nữa bày ra tư thế lão đại, hai tay chống quải trượng xuống đất, hất cằm nói với Thạch Chí Kiên: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có cái gì thì nói ra hết đi. Ta biết ngươi giận ta hại chị của ngươi, nhưng ta vô ý thôi mà. Ngươi giúp ta, ta ghi tạc tận đáy lòng, làm sao cố ý hại ngươi được?”
“Nhưng ngươi nhiều lần từ chối ý tốt của ta, còn thỉnh thoảng kéo dài khoảng cách với ta. Ta đáng sợ như vậy sao? Ta giống ôn dịch? Ta chẳng qua chỉ muốn xem ngươi như anh em tốt, ngươi lại như người ngoài ngàn dặm từ chối ta.”
Hào cà thọt quay đầu lại hỏi Đại Uy và Tế Uy: “Ta dùng từ này có đúng không?”
Đại Uy và Tế Uy vội giơ ngón tay cái lên với hắn: “Đúng, đúng vô cùng. Văn chương của Hào ca đã tăng lên rồi.”
Hào cà thọt đắc ý quay lại tiếp tục nói với Thạch Chí Kiên: “Cho nên, hôm nay ta chỉ cần một câu trả lời, chúng ta rốt cuộc có phải là anh em tốt hay không?”
Thạch Chí Kiên nhìn lão đại của Nghĩa Quần Hào cà thọt đang tức giận, phủi phủi vai trái của Hào cà thọt, giúp Hào cà thọt phủi đi lá cây rớt dính vừa rồi “Ngươi muốn nghe câu trả lời thật sao?”
Hào cà thọt gật đầu.
Thạch Chí Kiên giống như cười mà không phải cười, khóe miệng vểnh lên: “Tặng ngươi bốn chữ, vứt mẹ ngươi đi.”
Nói xong câu đó, Thạch Chí Kiên quay người nghênh ngang rời đi.
Hào cà thọt trực tiếp hóa đá ở đằng sau. Thời gian dần trôi, cơn giận xông lên đầu, mắt đỏ lên, gân xanh nổi lên trên trán: “Có nghe hay không? Các ngươi có nghe hay không?”
Toàn thân Hào cà thọt phát run: “Lần thứ hai hắn hỏi thăm mẹ của ta.”
Đại Uy và Tế Uy không biết khuyên Hào cà thọt như thế nào. Chẳng ai ngờ Thạch Chí Kiên lại gan to bằng trời như vậy.
Lúc này, Thạch Chí Kiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, viên kim cương của ngươi vẫn còn ở đồn cảnh sát đấy, có bản lĩnh thì tự mình đi lấy đi.”
Hào cà thọt không khỏi giật mình: “Viên kim cương ta cho hắn, hắn lại từ bỏ, còn bảo ta tự đi lấy. Hắn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta.”
Đại Uy nói: “Hào ca, mất thì đã mất rồi, có gì đáng tiếc đâu?”
Tế Uy nói: “Đúng vậy, bây giờ Hào ca ngươi đã là người nổi tiếng. Người muốn kết giao bạn bè với ngươi đứng xếp hàng dài không biết bao nhiêu.”
“Các ngươi thì biết cái gì.” Hào cà thọt giơ quải trượng đánh vào cành cây. Cành cây đứt gãy, lá rụng bay tán loạn.
“Những người kia đều tham tiền của ta, nhưng A Kiên thì khác. Ta luôn có cảm giác tương lai hắn có thể cứu mạng của ta.”
Đại Uy và Tế Uy nhìn nhau, nói không ra lời.
…
Trong phòng thẩm vấn.
Phùng Anh giống như đống bùn nhão nằm trên mặt đất.
Nhan Hùng đứng đó, lạnh lùng nhìn Phùng Anh.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ bọn hắn thì không còn người nào khác.
“Chậc chậc, có đau không? Ngươi bị đánh thành như vậy, ta đau lòng lắm.” Nhan Hùng ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau một chút vết máu trên mặt Phùng Anh.
“Trần Tế Cửu ra tay ác quá. Như vậy sẽ đánh chết người đấy.”
Phùng Anh cố gắng ngẩng đầu, nhìn Nhan Hùng đang mỉm cười, phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu: “Ngươi đừng ở đây giả mèo khóc chuột nữa.”
Nhan Hùng lại càng cười tươi hơn: “Ngươi đừng quan tâm ta từ bi giả hay thật. Từ bi giả cũng tốt mà. Bây giờ ngươi nên cân nhắc làm sao mà sống sót đây.”
Nhan Hùng ném khăn tay đã bị dơ vào mặt Phùng Anh: “Lôi Lạc là người như thế nào, ngươi biết rõ nhất. Thạch Chí Kiên đang là người mà hắn coi trọng nhất. Bây giờ ngươi đắc tội Thạch Chí Kiên chẳng khác nào đắc tội Lôi Lạc. Ngươi nói, thanh tra Lôi sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Cơ bắp trên gương mặt Phùng Anh run rẩy, một sự sợ hãi lan tràn khắp toàn thân.
Nhan Hùng mỉm cười: “Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi có muốn sống hay không? Làm tốt, ngươi còn có thể bảo vệ được vị trí thanh tra của mình.”
Phùng Anh bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy Nhan Hùng cầu khẩn: “Nhan gia, cứu ta với.”
Nhan Hùng thấy Phùng Anh như vậy, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề đã quay trở lại.
“Cứu ngươi thì dễ thôi, nhưng giày của ta không cẩn thận bị làm bẩn, làm sao mà xử lý đây?” Nhan Hùng đứng thẳng dậy, một chân giẫm lên ghế.
Phùng Anh hít sâu một hơi, như con chó phủ phục xuống, dùng khăn tay của Nhan Hùng nhổ nước miếng vào rồi lau giày cho đối phương.
Nhan Hùng thấy hắn ra sức như vậy, giống như chủ nhân đưa tay xoa đầu con chó con Phùng Anh: “Lúc này mới ngoan đấy. Tại sao trước đó lại còn đối nghịch với ta làm gì?”