Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 155 - Chương 155. Đúng Là Mất Mặt

Chương 155. Đúng là mất mặt
Chương 155. Đúng là mất mặt

“Lạc ca ngươi là tổng thanh tra cao quý, đương nhiên là không sợ rồi. Nhưng bớt kẻ địch thêm bạn bè không tốt hơn sao?” Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc, lại phun ra hai luồng khói từ lỗ mũi: “Đối với ta mà nói, Nhan Hùng là một ngọn núi lớn. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Thay vì lúc nào cũng đề phòng hắn, vì sao không nhân cơ hội lần này hóa giải với hắn?”

Không đợi Lôi Lạc lên tiếng, Thạch Chí Kiên lại nói: “Giang hồ không phải lúc nào cũng chém chém giết giết, chỉ là đạo lý đối nhân xử thế. Nâng cao giẫm thấp không phải là cái tội mà là nhân tính cho phép. Ta chỉ là một người làm ăn, mục đích kiếm tiền nuôi gia đình ăn cháo cầm hơi. Lạc ca ngươi thì khác, ngươi là kiêu hùng, là đại nhân vật, là người làm chuyện lớn.”

Lôi Lạc bật cười, cười rất sảng khoái, cười đến mức bốn vệ sĩ chung quanh phải nhìn sang.

“A Kiên, nếu trước kia ngươi nói với ta những lời này, ta nhất định tin ngươi. Nhưng người có thể giúp người khác ngồi lên vị trí tổng thanh tra, hắn nói với ta hắn không phải kiêu hùng, cũng không có dã tâm, hắn chỉ kiếm tiền nuôi gia đình ăn cháo cầm hơi. Ngươi nói ta sẽ tin sao?”

Thạch Chí Kiên cũng lười giải thích với Lôi Lạc: “Tin hay không thì tùy ngươi, nhưng ta lấy làm lạ vì sao ngươi biết ta gặp chuyện?”

Lôi Lạc nhún vai, kẹp điếu thuốc chỉ vào cách đó không xa: “Muốn biết sao? Đáp án ở đằng kia.”

Thạch Chí Kiên theo hướng nhìn lại. Hắn nhìn thấy một đám người đứng bên cây đại thụ. Một người trong đó chống quải trượng nhìn sang bên này.

Không cần phải nói, người đó là Hào cà thọt.

Là lão đại Nghĩa Quần tiếng tăm lừng lẫy.

….

“Hào ca, chi bằng ngươi sang đó đi. Lén lén lút lút, đúng là mất mặt.”

Đại Uy vội vàng nói với Hào cà thọt.

Hào cà thọt vội buông tay đang lắc nhánh cây, quay lại trừng Đại Uy: “Ngươi nói dễ nghe quá. Bây giờ A Kiên đang tức giận, ta qua đó chẳng phải tự chuốc lấy khổ.”

Đại Uy bó tay, quay sang nhìn em trai Tế Uy của mình. Tế Uy giang hai tay, biểu hiện mình cũng không còn cách nào.

Bọn hắn theo Hào ca nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy Hào cà thọt sợ hãi như thế. Cho dù năm đó hắn dẫn đầu ba trăm người tay cầm dao dưa hấu chém hơn nghìn người cũng chưa từng lùi bước qua, ngược lại còn dũng cảm tiến tới, hoàn toàn là thái độ không sợ trời không sợ đất. Nhưng hôm nay…

“Mẹ kiếp, đám người Mã Lai kia đúng là hại ta thảm mà. Viên kim cương đó là hàng buôn lậu, ta lại còn đưa nó cho Thạch Chí Kiên, khiến cho chị của A Kiên thiếu chút nữa bị bắt.” Hào cà thọt lải nhải.

“Khụ khụ, Hào ca, ngươi thật không biết viên kim cương kia là hàng lậu hay là giả bộ không biết?” Tế Uy hết chuyện để nói.

Hào cà thọt bỗng nhiên giơ quải trượng lên muốn quất Tế Uy: ‘Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Tế Uy vội rụt đầu lại: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà, lão đại bớt giận.”

Hào cà thọt vẫn còn tức giận, lúc này một giọng nói vang lên: “Hào ca, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi làm cái gì vậy? Chơi trốn tìm à?”

Hào cà thọt giật nảy mình khi Thạch Chí Kiên xuất hiện. Sau khi nhìn thấy rõ là Thạch Chí Kiên, hắn vội giải thích: “A, là A Kiên à, tại sao lại là ngươi? Tại sao ngươi lại ở đây? Thật là trùng hợp, ngươi nói có đúng không? Khụ khụ, ta vừa lúc đến đây nộp tiền bảo lãnh cho một người anh em.”

“Nộp tiền bảo lãnh cho người anh em nào?” Thạch Chí Kiên quyết định đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

“Là… là…” Hào cà thọt giơ quải trượng lên, gãi gãi mặt: “Là người đã giúp đỡ cho ta mượn tiền lần trước ở Macao. Hắn nhìn xấu và hèn mọn lắm. A Kiên, ngươi không nhớ cũng không trách ngươi được.”

Thấy Hào cà thọt nói chuyện không mạch lạc như vậy, đừng nói là Thạch Chí Kiên, ngay cả Đại Uy và Tế Uy cũng mắt trợn trắng, không thể tin nổi.

Hào cà thọt bỗng cảm thấy xấu hổ, dậm quải trượng xuống đất, trừng mắt nói: “Không sai, ta đến tìm ngươi đấy.”

Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt, lãnh đạm nói: “Tìm ta? Tìm ta làm gì? Muốn xem chị của ta chết chưa à? Hay là sợ hại nàng không đủ?”

“A Kiên, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta là hạng người như vậy sao?” Hào cà thọt nổi giận: “Đúng rồi, lần trước ngươi gọi điện thoại mắng ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi có biết thân phận của ta bây giờ là gì không? Phàm là người mắng ta, ta đều cho ném xuống biển hết.”

Thạch Chí Kiên nói: “Ném xuống biển? Ta sợ quá. Sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.” Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

Hào cà thọt hơi ngẩn ra, cả giận nói: “Mắng ta xong rồi bỏ đi? Ngươi mới là có ý gì đấy?”

“Còn có câu đừng qua lại nữa mà, còn có ý gì nữa?”

“Thạch Chí Kiên khốn kiếp ngươi. Lão tử sợ ngươi quá, không qua lại thì không qua lại. Ngươi cắn ta sao?”

“Lão tử tốt với ngươi như vậy, ngay cả viên kim cương lớn cũng cho ngươi, ngươi còn lấy oán trả ơn.”

Thấy Thạch Chí Kiên vẫn không ngừng bước, Hào cà thọt chống quải trượng đuổi theo: “Ngươi nói chuyện đi? Câm à?”

Hết chương 155.
Bình Luận (0)
Comment