Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 154 - Chương 154. Nhân Từ Nương Tay

Chương 154. Nhân từ nương tay
Chương 154. Nhân từ nương tay

Trước mắt bao người.

Đối mặt với lời chào của Lôi Lạc, Thạch Chí Kiên chỉ khẽ gật đầu với Lôi Lạc một cái rồi bước đến trước mặt Thạch Ngọc Phượng.

Hai thám viên lập tức bừng tỉnh, vội móc chìa khóa mở còng tay cho Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng nhìn Thạch Chí Kiên, chẳng hiểu sao vành mắt lại đỏ lên: “A Kiên, rốt cuộc thì ngươi cũng đã đến rồi.”

“Ta xin lỗi, chị. Để ngươi chịu khổ rồi.” Thạch Chí Kiên ôm Thạch Ngọc Phượng vào lòng.

Thạch Ngọc Phượng không nhịn được bật khóc nức nở trong lòng Thạch Chí Kiên.

Từ đầu đến cuối, nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ. Ở Thạch Giáp Vĩ, nàng được gọi là Phượng chân thọt mắng chửi người cực kỳ lợi hại, nhưng ai biết, nàng chỉ là một nữ nhân chồng chết, phải nuôi một đứa em trai và một đứa con gái.

Vì cứu em trai mà bị người ta chém bị thương một chân.

Vì nuôi sống con gái, nàng phải đi sớm về tối, làm công tại nhà hàng và nhà máy sản xuất hoa nhựa.

Để em trai và con gái không bị người ta ăn hiếp, nàng cố ý trở nên hung dữ, trở thành Phượng chân thọt bị người ta chán ghét.

Trước mặt vô số khó khăn, nàng luôn cô độc như vậy, bất lực như vậy.

Nàng chỉ có thể dùng sức mạnh để ngụy trang mình, bảo vệ mình.

Nhưng bây giờ, nàng không nhịn được nữa.

Đe dọa trước đó, còn có lo lắng cho em trai, tất cả đều hóa thành nước mắt.

Lôi lạc nhìn thấy chị em Thạch Chí Kiên như vậy, hắn không nhịn được mà quay đầu đi.

Cách đây rất lâu, hắn cũng là người nghèo khó, cũng có người quan tâm hắn, bảo vệ hắn, nhưng bây giờ…

Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.

Người thật sự quan tâm và bảo vệ hắn có mấy ai?

Phùng Anh biệt danh Đại Đầu Anh có ngốc cũng nhận ra, quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc không tầm thường.

Bỗng nhiên Phùng Anh nhớ đến cái gì đó.

Nguyên Lãng.

Nhà máy.

Khai trương.

Bốn đại thanh tra đến chúc mừng.

Lúc đó hắn cũng đi theo nhưng thân phận quá thấp, hắn không dám bước lên đằng trước, chỉ có thể đi đằng sau. Đi trước là bốn đại thanh tra, những người như bọn hắn chỉ có thể ở đằng sau xem kịch.

Có vẻ như Thạch Chí Kiên chính là chủ của nhà máy đó, đồng thời lúc đó Lôi Lạc còn muốn nhận hắn làm em nuôi.

Oành một tiếng.

Đầu Phùng Anh như muốn nổ tung.

Hắn nhớ ra tất cả rồi.

Thoáng chốc, sắc mặt của hắn tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ngươi nhớ ra rồi chứ?” Câu nói này là do Trần Tế Cửu nói.

Không đợi Phùng Anh trả lời, Trần Tế Cửu rút khẩu súng bên hông, họng súng nện ngay Thái Dương của Phùng Anh.

Thái dương vỡ ra, máu tươi chảy ròng ròng.

“Ta, ta sai rồi.” Phùng Anh tru lên.

Trần Tế Cửu không đáp lời, giơ báng súng đập một cái nữa.

Phùng Anh bị đánh nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mặt mũi chỉ toàn là máu tươi.

Mí mắt đám người Nhan Hùng giật giật.

Quá độc ác!

Nói thế nào đây cũng là địa bàn của Phùng Anh. Tại sao Trần Tế Cửu lại phách lối như vậy?

Nhưng khi mọi người nhìn sang Lôi Lạc, bọn hắn nhịn không được nói thầm, người ta có tư cách để phách lối.

Bịch bịch bịch.

Trần Tế Cửu ra tay vô cùng độc ác, nhắm toàn đầu của Phùng Anh mà nện.

Phùng Anh bị đánh đến đầu rơi máu chảy, vô cùng thê thảm.

Mọi người chung quanh đều không đành lòng nhìn thấy.

Lúc này Thạch Chí Kiên lên tiếng: “Được rồi, Tế Cửu ca, ta thấy máu là ngất. Chị của ta cũng không thích cảnh tượng này.”

Lúc này Trần Tế Cửu mới dừng tay, nhìn thoáng qua Lôi Lạc.

Lôi Lạc tiến lên vỗ vai Thạch Chí Kiên: “Nếu ngươi không muốn nhìn, chúng ta ra ngoài trước.”

Thạch Chí Kiên đỡ Thạch Ngọc Phượng ra ngoài.

Phùng Anh quỳ xuống ôm lấy chân của Thạch Chí Kiên: “Tha cho ta đi, ta sai rồi. Ta biết mình sai rồi.”

Thạch Chí Kiên thở dài, ngẩng đầu lên, nét mặt trách trời thương dân.

Lôi Lạc lắc đầu. A Kiên này lòng dạ quá mềm yếu rồi.

Lúc này, Thạch Chí Kiên bỗng nói: “Tế Cửu ca, ngươi đứng thất thần ra đó làm gì? Tiếp tục đi chứ.”

Lôi Lạc bất ngờ, tiếp theo hắn hít một hơi lạnh.

Bịch bịch bịch.

Trần Tế Cửu lại một lần nữa quyền đấm cước đá Phùng Anh.

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Thạch Chí Kiên đỡ Thạch Ngọc Phượng, đưa nàng lên xe trước, nhờ luật sư Hồ Tuấn Tài chăm sóc giùm.

Quay đầu lại, Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Lôi Lạc.

Bốn vệ sĩ đi theo Lôi Lạc biết Thạch Chí Kiên có lời muốn nói với Lạc ca, lập tức tự động tránh đi. Bọn hắn tuần tra chung quanh, không cho người ngoài đến gần.

Thạch Chí Kiên lấy điếu thuốc đưa cho Lôi Lạc.

Lôi Lạc đưa điếu thuốc lên miệng, Thạch Chí Kiên móc diêm ra giúp hắn đốt thuốc.

Lôi Lạc một tay chắp đằng sau, một tay kẹp điếu thuốc, nheo mắt phun ra một ngụm khói.

Vòng khói lượn lờ. Xuyên qua vòng khói có thể nhìn thấy con mắt sáng như cú vọ của Lôi Lạc.

Thạch Chí Kiên cũng đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu nói với Lôi Lạc: “Lạc ca, cảm ơn.”

Lôi Lạc mỉm cười: “Tất cả mọi người đều là anh em. Nói cảm ơn tổn thương tình cảm lắm.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng lần này ngươi tìm Nhan Hùng giúp đỡ mà không tìm ta, ta rất tức giận.”

Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc: “Lạc ca hẳn cũng hiểu ta tìm Nhan Hùng là vì ngươi. Đương nhiên cũng vì chính ta.”

Lôi Lạc mỉm cười kiêu ngạo: “Ngươi sợ ta đạp Nhan Hùng, hắn sẽ chơi âm sau lưng ta?”

Hết chương 154.
Bình Luận (0)
Comment