Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 153 - Chương 153. Nhan Hùng Tức Giận

Chương 153. Nhan Hùng tức giận
Chương 153. Nhan Hùng tức giận

Gương mặt Phùng Anh hiện lên sự hung ác. Hắn vặn cổ, đột nhiên tiến lên. Bịch bịch, hắn đá hai thám viên hai cái.

Hai thám viên đang mở còng tay cho Thạch Ngọc Phượng, đột nhiên bị Phùng Anh đạp cho một cái, không khỏi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Các ngươi làm cái gì vậy? Có bị nhầm hay không? Người ta bảo các ngươi thả, các ngươi lập tức thả? Nơi này là Loan Tử, là đồn công an. Ta mới là cấp trên của nơi này, mắt của các ngươi bị mù à?”

Hai thám viên kinh ngạc nhìn Phùng Anh đột nhiên trở mặt, bị Phùng Anh mắng cho xối máu đầu.

Nhan Hùng không ngờ Phùng Anh dám ngăn cản, hắn giận không kềm được, chỉ vào chóp mũi Phùng Anh: “Đại Đầu Anh, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Lời này ta hỏi ngươi mới đúng chứ?” Phùng Anh cứng rắn đáp lại.

Thạch Chí Kiên bên cạnh nhìn thấy việc này, thầm nhủ không ổn.

Ban đầu, Thạch Chí Kiên lựa chọn Nhan Hùng đến giúp là có tính toán.

Nhan Hùng là lão đại của Phùng Anh, bất luận thế nào Phùng Anh cũng phải nể mặt hắn mới đúng. Vì thế, chỉ cần Nhan Hùng ra mặt, chuyện này sẽ dễ giải quyết.

Nhưng Thạch Chí Kiên vạn lần không ngờ đến, Nhan Hùng vì muốn thể hiện trước mặt hắn, lại càng muốn thể hiện mình là đại thanh tra hơn người, nói cho mọi người biết Nhan Hùng hắn vẫn mạnh như cũ, vì thế hắn đã ra tay đánh Phùng Anh một cái tát.

Con người, ai mà chẳng muốn mặt mũi.

Huống chi còn trên địa bàn của người ta.

Lúc này, Phùng Anh đã xem như thông suốt, kiêu ngạo nói với Nhan Hùng đã từng là lão đại của mình: “Nơi này là đồn cảnh sát Loan Tử chúng ta. Thanh tra Nhan, ngươi đến đây làm gì? Vừa mới đến đã bắt chúng ta thả người, có phải có chút không hợp quy củ hay không?”

“Ngươi, ngươi, ngươi! Phùng Anh, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta là ai?”

“Làm gì có? Đại thanh tra Nhan Hùng, Nhan gia mà. Ta rất tôn trọng ngươi.”

“Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi còn dám đối nghịch với ta?” Gương mặt Nhan Hùng tái xanh.

Phùng Anh bật cười, cứng cổ không thèm đếm xỉa đến: “Xin lỗi Nhan gia, trước kia ngươi quả thật rất uy phong. Khi đó ta rất sợ ngươi, gặp ngươi hầu như đều phải nịnh nọt ngươi. Nhưng bây giờ ngươi không giống như ngày xưa. Đại thanh tra Lôi Lạc lên chức, ngươi có thể giữ được Du Tiêm Vượng hay không vẫn còn là ẩn số. Nếu ta là ngươi, ta sẽ quan tâm đến mình nhiều hơn một chút chứ không phải đến đây làm thuyết khách giùm người khác.”

“Ngoài ra, xin ngươi nhớ kỹ, ta không còn là Đại Đầu Anh mặc cho ngươi ức hiếp trước kia. Bây giờ ta là quản lý Loan Tử, tên Phùng Anh. Ngươi có thể gọi ta là thanh tra Phùng.”

Phùng Anh nói xong, hắn bước đến trước mặt Nhan Hùng, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhan Hùng: “Cho nên, mong ngươi khách sáo với ta một chút, đừng nên động một chút là ra tay. Bằng không, ta rất có thể sẽ làm chuyện có lỗi với lão nhân gia ngươi đấy.”

Nhan Hùng tức giận đến toàn thân phát run.

Hắn không ngờ Phùng Anh dám nói chuyện với hắn như vậy, càng không ngờ Phùng Anh không kiêng nể gì cả như thế.

Phùng Anh nhìn Nhan Hùng tức đến mức thở hổn hển, trong lòng cảm thấy thoải mái chưa bao giờ có.

Cảm giác thấp kém giống như con chó quỳ liếm trước mặt Nhan Hùng trước kia tiêu tán đi rất nhiều.

Nhan Hùng tức giận vô cùng, nhưng không thể không chịu đựng. Dù sao, mục đích lần này hắn đến đây là giúp Thạch Chí Kiên cứu chị của đối phương ra.

Nhan Hùng cố gắng kềm chế, chỉ tay vào Phùng Anh: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Muốn gì?” Phùng Anh mỉm cười lạnh lùng: “Xin thanh tra Nhan tự trọng một chút. Ta tuyệt đối không thể thả người này. Cửa ở bên kia, đi thong thả, không tiễn.”

Lúc này, Nhan Hùng không còn là bốc hỏa nữa mà là muốn nổi điên.

Người đi trà lạnh.

Hắn còn chưa xuống đài đã bị người ta đối xử như vậy, nhất là còn ở trước mặt Thạch Chí Kiên.

Điều này tuyệt đối không thể nhẫn.

“Con mẹ ngươi.”

Gân xanh Nhan Hùng nổi lên, hắn rút súng.

“Ngươi có tin một phát súng của ta lấy mạng của ngươi không?”

Phùng Anh giật mình kêu lên. Hắn không ngờ Nhan Hùng vẫn còn sắc bén như vậy. Lúc này, bắp chân của hắn như muốn nhũn ra, không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.

Trong lúc trong phòng thẩm vấn đang giương cung bạt kiếm.

Đột nhiên, bên ngoài có người kêu lên: “Thanh tra Lôi đến.”

“Thanh tra Lôi?”

“Tổng thanh tra Lôi Lạc?”

“Tại sao hắn đến đây?”

Trong âm thanh kinh hãi, chỉ thấy Lôi Lạc tóc chải ngược, mặc vest mang giày da, hai tay chắp sau lưng, ung dung bước vào đồn cảnh sát.

Trần Tế Cửu đi theo sau lưng, giống như cận vệ trung thành tuyệt đối, ánh mắt như điện liếc nhìn mọi người.

Đồn cảnh sát vốn đang ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều cung kính nhìn Lôi Lạc.

Dưới khí thế mạnh mẽ của Lôi Lạc, không ai dám lên tiếng. Tất cả đều câm như hến.

Lôi Lạc.

Tổng thanh tra.

Là kiêu hùng trong giới cảnh sát, có quyền thế nhất trong thời đại này.

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, bình tĩnh ung dung.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lôi Lạc đi thẳng đến phòng thẩm vấn.

Nhìn thấy Lôi Lạc đột nhiên xuất hiện, Nhan Hùng không khỏi sửng sốt.

Phùng Anh giống như gặp được đại cứu tinh, cuống quýt thoát khỏi họng súng của Nhan Hùng, gương mặt như cháu trai chạy lên: “Lạc ca, tại sao ngươi lại đến đây? Tại sao ngươi lại không thông báo trước?”

Lôi Lạc làm như không nhìn thấy hắn, bước thẳng qua. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn đến trước mặt Thạch Chí Kiên: “Xin lỗi, ta đến muộn.”

Đột nhiên.

Toàn trường tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Phùng Anh lại càng ngoác mồm kinh ngạc.

Rốt cuộc Thạch Chí Kiên là tên quỷ nào vậy?

Hết chương 153.
Bình Luận (0)
Comment