Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 152 - Chương 152. Trà Sữa Tư Pháp

Chương 152. Trà sữa tư pháp
Chương 152. Trà sữa tư pháp

Phùng Anh không ngờ Thạch Ngọc Phượng lại quật cường như vậy, còn dám phun nước bọt vào người hắn.

Hắn cố gắng kềm chế cơn tức giận, móc khăn tay ra lau nước bọt trên mặt, nhếch miệng, nhe răng cười: “Bà chằn lửa, đây chính là ngươi bức ta. Có ai không, mau cho nàng uống trà sữa tư pháp.”

Trà sữa tư pháp được biết đến là một trong mười hình thức tra tấn hàng đầu của đồn cảnh sát, cắt tóc thành từng mảnh trộn với trà sữa rồi cho tù nhân uống. Tóc gãy vào trong bụng, gây khó chịu sống không bằng chết.

“Vâng, thanh tra Phùng. Ngươi hút điếu thuốc trước, chúng ta nhất định phải bắt nàng cung khai.” Hai tên thám viên nở nụ cười âm hiểm, xoa tay, chuẩn bị tiến hành tra tấn Thạch Ngọc Phượng.

Đúng lúc này, có người báo cáo: “Thanh tra Phùng, bên ngoài có người đến nộp tiền bảo lãnh Thạch Ngọc Phượng.”

Phùng Anh hơi sững sờ: “Là ai đến nộp tiền bảo lãnh?”

“Đối phương nói là em trai của nàng, còn mang theo luật sư đến.”

Phùng Anh mỉm cười: “Mang luật sư đến dọa ta? Ta thích. Chậc chậc, bảo bọn hắn vào đi.”

Thạch Chí Kiên mang theo Hồ Tuấn Tài bước vào phòng thẩm vấn. Hắn nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng đang bị còng tay ngồi trên ghế.

Trong lòng Thạch Chí Kiên giống như bị dao cắt.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống lửa giận sắp bộc phát. Hắn nhìn thanh tra khu Loan Tử Phùng Anh có biệt danh Đại Đầu Anh.

Phùng Anh cũng nhìn Thạch Chí Kiên, cảm giác người này có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp qua chỗ nào.

Nếu nghĩ không ra, hắn cũng chẳng coi Thạch Chí Kiên là gì. Hắn tùy ý kéo một cái ghế, một chân đạp lên, thái độ phách lối chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên: “Ngươi đến nộp tiền bảo lãnh cho Thạch Ngọc Phượng?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là gì của nàng?”

Thạch Chí Kiên không trả lời, móc điếu thuốc từ trong túi ra đưa lên miệng, nhìn cũng không thèm nhìn Phùng Anh một cái.

Phùng Anh không ngờ Thạch Chí Kiên lại phách lối như thế, không thèm để ý đến hắn. Trong lúc hắn đang định nổi bão, Hồ Tuấn Tài bên cạnh Thạch Chí Kiên đã nói: “Ta là luật sư do Thạch Chí Kiên tiên sinh ủy thác. Ta đến nộp tiền bảo lãnh cho Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ.” Nói xong, Hồ Tuấn Tài lấy một phần văn kiện bên trong cặp công văn ra, đưa tới.

Một thám viên tiếp nhận văn kiện đưa cho Phùng Anh.

Phùng Anh nhìn lướt qua: “Thật ngại quá, ta tôn trọng luật sư, cũng như tôn trọng pháp luật. Nhưng ta hoài nghi vị Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ này dính líu đến vụ một trộm cướp lớn, nhất định phải bị giam giữ đủ bốn mươi tám tiếng.”

Xoạt.

Thạch Chí Kiên quẹt que diêm, châm lửa đốt điếu thuốc, sau đó hắn lắc lắc que diêm mấy cái để tắt, nheo mắt thổi một ngụm khói về phía Phùng Anh: “Ý của ngươi là ngươi không nể mặt?”

Một chân Phùng Anh giẫm lên ghế, một tay vén vạt áo, vỗ khẩu súng bên hông: “Muốn mặt mũi thì phải hỏi qua cây súng ta trước.”

Đột nhiên…

“Đại Đầu Anh, ngươi chảnh quá nhỉ.”

Một giọng nói vang lên.

Phùng Anh đang giẫm lên ghế bỗng giật mình: “Tên nào dám gọi ta như vậy?”

“Sao? Mới có mấy ngày mà ngay cả giọng nói của ta cũng không nhận ra?”

Theo tiếng nói chuyện, thanh tra Nhan Hùng nghênh ngang bước vào.

Người có tên cây có bóng.

Dù sao Nhan Hùng cũng là thanh tra gần ngang bằng với Lôi Lạc, quát tháo phong vân, bễ nghễ một thời.

Hắn đột nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều bị sốc.

Ai cũng nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Thám viên bên cạnh nhìn thấy Nhan Hùng, vội vàng khom người chào hỏi: “Nhan gia, chào ngươi.”

Nhan Hùng gật đầu với bọn hắn rồi mới nhìn về phía Phùng Anh với biệt danh đại Đầu Anh.

Nét mặt Phùng Anh thay đổi liên tục, cuối cùng nặn ra một nụ cười: “Thì ra là Nhan gia, là cơn gió nào thổi ngươi đến đây vậy?”

“Gió nào? Đương nhiên là tìm ngươi có việc rồi.” Nhan Hùng nói xong, cũng không thèm nhìn Phùng Anh, bước thẳng đến trước mặt Thạch Chí Kiên. Trong mắt của hắn, Phùng Anh vẫn luôn là một con chó chẳng chút giá trị.

“Thạch tiên sinh, sao rồi, chị của ngươi vẫn ổn chứ?” Nhan Hùng khó có lúc dịu dàng hỏi thăm một câu.

Một câu thôi nhưng đủ khiến cho đám người Phùng Anh há to mồm.

Tại sao Nhan Hùng lại biết tiểu tử này?

Hắn là ai?

“Nhan gia, xin hỏi ngươi đây là…” Phùng Anh tiến lên, muốn nghe ngóng nội tình của Thạch Chí Kiên.

Nhan Hùng đột nhiên quay đầu, không khách sáo vung tay tát cho Phùng Anh một cái.

Phùng Anh bị đánh đến choáng váng, khóe miệng chảy máu, có thể thấy cái tát này của Nhan Hùng hung ác đến cỡ nào.

Hai thám viên bên cạnh cũng bị dọa, không ngờ Nhan Hùng lại đột nhiên nổi khùng lên như vậy.

Nhan Hùng đánh Phùng Anh xong, một tay chỉ về phía sau, ngón tay chỉ Thạch Ngọc Phượng đang bị còng, vênh mặt hất hàm nói: “Thả nàng ra.”

Hai thám viên bên cạnh nghe xong, vội tiến lên chuẩn bị giúp Thạch Ngọc Phượng mở còng tay.

Phùng Anh lau vết máu nơi khóe miệng.

Cho đến bây giờ, hắn luôn tự cho mình là con chó bên cạnh Nhan Hùng. Lần trước Nhan Hùng lên chức, hắn gần như là người đầu tiên của Thâm Thủy Bộ vịnh nước cạn đến chúc mừng Nhan Hùng.

Đối với Nhan Hùng, hắn không gì là không làm theo, hạ tư thái đến mức thấp nhất.

Nếu lần này Nhan Hùng đến, không đánh hắn một bạt tai, hắn đã thả Thạch Ngọc Phượng rồi.

Nhưng bây giờ…

Nhan Hùng không hề nể mặt hắn, tát hắn một bạt tai trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, còn la hét với hắn như la hét một con chó.

Quan trọng nhất, Nhan Hùng đã thất thế.

Nếu đã thất thế, Nhan Hùng nên thu phục hắn chứ không phải tiện tay là đánh.

Hết chương 152.
Bình Luận (0)
Comment