Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 151 - Chương 151. Bức Cung

Chương 151. Bức cung
Chương 151. Bức cung

Đồn cảnh sát Loan Tử.

Bảy giờ tối.

Trong văn phòng thanh tra, thanh tra khu Loan Tử Phùng Anh có biệt danh Đại Đầu Anh đang xoa bóp bả vai cho một nữ nhân.

Nữ nhân chính là quý cô đã chỉ trích Thạch Ngọc Phượng ăn cắp ở trường học sáng nay. Nàng là vợ của Phùng Anh, Tôn Kiều Kiều.

“Bà xã, ngươi có thấy dễ chịu không khi xoa bóp như thế này?” Phùng Anh dùng tay xoa nắn hai bờ vai của vợ, dùng hết vốn liếng lấy lòng nữ nhân.

Tôn Kiều Kiều là người vợ mà hắn đã dốc hết sức để lấy được. Nhà mẹ đẻ của Tôn Kiều Kiều mở nhà hàng hải sản. Sở dĩ Phùng Anh có thể lên được chức thanh tra, nhà mẹ đẻ của Tôn Kiều Kiều đã bỏ ra không ít tiền.

“Mạnh hơn chút đi. Đúng rồi đó, thoải mái quá.” Miệng của Tôn Kiều Kiều phát ra những âm thanh không hài hòa.

Phùng Anh vội nói: “Ngươi nhỏ giọng chút đi, đừng để bên ngoài nghe được. Bọn hắn nghe thấy, còn tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện gì đó ở đây.” Nói xong, hắn còn nhìn ra cửa, sợ bên ngoài có người nghe được động tĩnh.

Tôn Kiều Kiều không vui, nghiêm mặt nói: “Rồi sao? Ngươi nói thử ngươi có thể làm được cái gì? Suốt ngày không về nhà, có tiền thì tiêu hết vào người mấy con tiểu nha đầu chuyên hát khúc Quảng Đông. Có bao nhiêu sức ngươi dùng hết trên người các nàng, cuối cùng đến phiên ta, chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền. Thật không biết lão nương hưởng được gì của ngươi.”

Thanh tra Phùng Anh vội dùng sức xoa bóp vai của Tôn Kiều Kiều: “Chúng ta là vợ chồng với nhau, cái cần là tình nghĩa mà.”

‘Tình nghĩa cái đầu ngươi đấy. Gả cho ngươi lâu như vậy, ta cái gì cũng chẳng mò được. Tóm lại, lần này ngươi nhất định phải giúp ta xả cơn giận này.”

“Điều này còn cần ngươi nói sao. Ta đã bắt nữ nhân kia rồi. Bây giờ chúng ta đang thẩm vấn. Chỉ cần nàng nhận tội, ta lập tức bắt giam nàng ngay. Đến lúc đó, nói không chừng ta còn có thể thăng chức tăng lương.”

Phùng Anh không ngờ hôm nay lại gặp may. Bà chằn lửa lúc nào cũng gây phiền phức cho hắn lại tặng cho hắn món quà lớn như thế.

Nữ nhân Thạch Ngọc Phượng nhìn qua giống như người nghèo, lại mang theo viên kim cương lớn như vậy, giá trị ít nhất cũng mấy trăm nghìn.

Dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của Phùng Anh, lai lịch của viên kim cương này không rõ ràng. Nếu không phải trộm được thì cũng là đoạt được.

Nếu hắn phá được vụ án này, hắn chắc chắn lập được công lớn. Đến lúc đó thăng chức tăng lương là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể kiếm được một món hời. Dù sao viên kim cương cũng là bảo bối vô chủ, rơi vào tay hắn, hắn còn chưa đủ lời hay sao?

Trong lúc Phùng Anh đang đắc ý tưởng tượng, thám viên bên ngoài gõ cửa: “Thanh tra Phùng, bên kia đã ghi xong khẩu cung.”

Phùng Anh ngừng đấm lưng, chỉnh lại cà vạt rồi nói với Tôn Kiều Kiều: “Ta đi thẩm vấn nữ nhân kia một lát. Ngươi chờ ở đây nhé.”

Tôn Kiều Kiều quyết tâm: “Ngươi nhất định phải giúp ta cạo chết bà tám đó. Dám bắt ta quỳ xuống xin lỗi, chán sống rồi.”

Trong phòng thẩm vấn.

Thạch Ngọc Phượng có chút tiều tụy ngồi trên ghế.

Phùng Anh bước đến, thuận tay cầm đèn pha trên bàn chiếu thẳng vào mặt của Thạch Ngọc Phượng, khiến nàng không mở mắt ra được.

Phùng Anh hài lòng với phản ứng của Thạch Ngọc Phượng khi bị đèn pha chiếu vào mắt, gương mặt lộ vẻ đắc ý. Hắn lại cầm sổ ghi chép khẩu cung trên bàn, đầu ngón tay chấm nước bọt rồi lật ra xem.

“Ngươi tên Thạch Ngọc Phượng, ở Thạch Giáp Vĩ?” Trong lòng Phùng Anh bắt đầu có tính toán.

Ở Thạch Giáp Vĩ làm gì có người giàu có? Tất cả đều là đỗ nghèo khỉ.

“Người còn có một đứa em trai, một đứa con trai, cả nhà tổng cộng ba người?”

Bốp, Phùng Anh đập quyển sổ ghi chép lên bàn, hai tay chống xuống bàn, cúi người hung hăng nhìn Thạch Ngọc Phượng: “Bây giờ, ngươi nói viên kim cương có phải ngươi ăn trộm hay không?”

Thạch Ngọc Phượng cố gắng né tránh ánh đèn chói mắt: “Không phải, ta không có ăn trộm.”

“Không ăn trộm?” Phùng Anh bật cười, một tay túm tóc Thạch Ngọc Phượng khiến nàng ngẩng đầu lên: “Ngươi nhìn vào mắt của ta, ngươi có gan thì lặp lại lần nữa.”

Đây là bức cung.

Thạch Ngọc Phượng lắc đầu thật mạnh: “Ta… không có ăn trộm.”

“Lại còn mạnh miệng.” Phùng Anh bỗng nhiên thả lỏng cánh tay. Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.

Thanh tra Phùng Anh đột nhiên cười một tiếng, lại thay đổi sắc mặt: “A, ngươi là nữ nhân, ta không đánh ngươi. Khi chúng ta nói chuyện, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn. Ta bảo ngươi nói cái gì, ngươi nói cái đó.”

Hắn một lần nữa túm tóc Thạch Ngọc Phượng, nhấc nàng lên: “Rốt cuộc là viên kim cương đó ở đâu ra? Rốt cuộc ngươi có đồng đảng hay không? Hắn là ai? Chỉ cần ngươi chịu khai ra, ta sẽ thả ngươi về nhà. Không phải ngươi còn một đứa con gái sao? Nếu không có mẹ, con bé sẽ rất sợ hãi. Chẳng lẽ ngươi không muốn về nhà với con gái của mình?”

Phùng Anh vừa đấm vừa xoa, muốn đào ra một vụ án lớn từ miệng của Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng đang giãy dụa, bỗng nhiên nàng nhổ nước bọt vào mặt Phùng Anh: “Mẹ kiếp ngươi, ta cái gì cũng không nói.”

Thật ra trong lòng Thạch Ngọc Phượng rất căng thẳng. Đến bây giờ nàng còn chưa biết rõ tình huống, tại sao viên kim cương lại là thật? Tại sao em trai nàng Thạch Chí Kiên lại có đồ vật quý giá như thế? Chẳng lẽ hắn làm chuyện phạm pháp bên ngoài hay sao?

Thạch Ngọc Phượng biết, chỉ cần nàng nói, Thạch Chí Kiên sẽ bị kéo xuống nước. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ kết thúc.

Hết chương 151.
Bình Luận (0)
Comment