Trư Du Tử cười hì hì nói: “Lạc ca ngươi thông minh như vậy, còn cần ta phải nói sao? Bây giờ ngươi và Nhan Hùng náo loạn lớn như vậy, người nào mà chẳng nhìn ra được. Tuy nhiên, dù sao Nhan Hùng cũng thâm căn cố đế, có rất nhiều cấp dưới trung thành, ở trên cũng có người nước ngoài làm chỗ dựa. Lạc ca ngươi muốn một gậy đánh hắn chết tươi là chuyện không thể nào. Côn trùng trăm chân chết vẫn còn giãy dụa, làm không tốt còn bị hắn cắn ngược.”
“Nhưng bây giờ A Kiên vừa ra tay lập tức khác liền. Từ khi ngươi tuyên bố muốn nhận A Kiên làm em nuôi, mọi người đều biết ngươi rất tốt với A Kiên. Bây giờ A Kiên đi tìm Nhan Hùng, nếu Nhan Hùng thông minh, hắn sẽ chủ động ra tay trợ giúp A Kiên. Giúp A Kiên chẳng khác nào giúp ngươi, giúp ngươi chính là lấy lòng ngươi. Đến lúc đó, Lạc ca ngươi thừa cơ tiếp nhận cành ô liu do Nhan Hùng ném tới, hòa hoãn mối quan hệ với hắn một chút.”
“Đương nhiên, làm như vậy đối với A Kiên cũng có chỗ tốt. Dù sao Nhan Hùng ăn người không nhả xương. A Kiên đắc tội hắn, khó tránh khỏi sau này sẽ bị ghim. Vừa lúc hắn bán một ân tình, biến chiến tranh thành tơ lụa. Tóm lại một câu, một chiêu này của A Kiên chỉ có một chữ, diệu.”
Lôi Lạc mỉm cười: “Không những diệu mà còn rất tuyệt, tuyệt đến mức ta không biết tán thưởng hắn như thế nào.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Nói đi thì cũng nói lại. Mặc dù lão quỷ Nhan Hùng hơi ghê tởm một chút nhưng hắn vẫn có tài. Trước kia, hắn thu nợ cũng thu rất đẹp, quan hệ với các băng nhóm lại không tệ. Thay vì cạo chết hắn, chi bằng kéo hắn chơi cùng. Tất cả mọi người đều cầu tài, vui vẻ là tốt nhất.”
Trần Tế Cửu hiểu ra, không nhịn được nhìn Trư Du Tử một chút, trong lòng tự nhủ, trách không được người ta lại được Lạc ca coi trọng như thế. So với đối phương, hắn chỉ biết ăn bào ngư mà thôi.
Lôi Lạc đứng dậy, một tay cắm vào túi quần, một tay kẹp điếu xì gà chỉ vào đống tiền: “Tiền, ta không thiếu. Bây giờ ta chỉ thiếu người trung thành với ta. A Kiên rất trung thành với ta. Bây giờ chị của hắn gặp nạn, ta có thể không giúp sao?”
Trần Tế Cửu và Trư Du Tử lập tức hiểu ra.
“Yên tâm đi, Lạc ca, chúng ta nhất định sẽ làm rất đẹp.”
Nói xong, hai người chuẩn bị hành động. Lôi Lạc bỗng nhiên nói: “Không được, ta phải đích thân đi một chuyến.”
“Lạc ca, ngươi định tự mình sang đó sao?”
“Không cần đến đó, ta và Tế Cửu một người sang đó là được.”
“Đúng vậy, dù gì ngươi cũng là tổng thanh tra. Mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần đích thân đi làm.”
Lôi Lạc khoát tay: “Các ngươi chuẩn bị xe trước đi.”
Trư Du Tử và Trần Tế Cửu liếc mắt nhìn nhau, không dám nhiều lời, vội ra ngoài chuẩn bị.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lôi Lạc cau mày.
Chẳng biết tại sao Lôi Lạc lại cảm thấy Thạch Chí Kiên không chịu tìm hắn giúp đỡ là vì ghét hắn.
Đúng vậy, là vì ghét hắn.
Đồng thời còn cố tình kéo dài khoảng cách với hắn.
Loại cảm giác này đã có vài lần.
Lôi Lạc hắn là ai chứ?
Hiện tại, hắn là tổng thanh tra cao quý, vô số người chen lấn nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn làm hắn vui lòng, nhưng Thạch Chí Kiên thì không thích hắn.
Cảm giác này rất khó chịu, cũng rất kỳ diệu.
Lôi Lạc cảm giác mình giống như bị Thạch Chí Kiên cua mất bạn gái, bị hắn lạt mềm buộc chặt nhưng lại khiến cho hắn thoải mái vô cùng.
Thạch Chí Kiên không chịu tìm hắn, hắn cứ sống chết dán vào đấy thì sao?
“Mẹ kiếp, tại sao ta lại tiện như thế nhỉ?”
Lôi Lạc mắng mình một câu.
…
Bên trong biệt thự của Lôi Lạc.
“Tế Cửu ca, ta có chút chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Trư Du Tử kẹp cặp công văn dưới nách, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trần Tế Cửu.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Tế Cửu cầm lấy điếu thuốc đưa lên miệng.
Trư Du Tử giúp hắn đốt thuốc, ném que diêm xuống đất rồi mới nói: “Gần đây ta tìm được một nữ nhân, ngươi giúp ta nuôi trước.”
“Có nhầm hay không vậy?” Trần Tế Cửu phản ứng rất mạnh: “Ta đã nuôi năm người rồi. Ngươi có biết bây giờ người ta gọi ta là gì không?”
“Ta biết, thanh tra bào ngư. Cái tên dễ nghe đến cỡ nào. Ngày nào cũng có bào ngư để ăn.”
Trần Tế Cửu trừng mắt: “Ăn cái quỷ chứ ăn. Chuyện này ta không giải quyết được đâu, tự ngươi xử lý đi.”
“Nếu ta xử lý được, ta tìm ngươi làm gì.” Trư Du Tử cười hì hì, thịt mỡ rung rung trên mặt: “Cùng lắm thì mỗi tháng ta đưa ngươi chút tiền tiêu vặt. Ngươi giúp ta nhé, Tế Cửu ca. Nếu ta bị mấy bà vợ kia biết ta lại ăn vụng bên ngoài, các nàng sẽ đại náo thiên cung mất.”
“Ta xin ngươi đấy, Tử ca. Bào ngư có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có thể nhìn, không thể sờ. Ta vất vả lắm. Kềm chế nhiều sẽ bị nội thương.”
“Bị nội thương thì đến Lan Quế Phường hoặc Lệ Trì, ta mời khách.” Trư Du Tử kéo bả vai của Trần Tế Cửu: “Tóm lại ngươi giúp ta, ta giúp ngươi. A, cùng lắm thì lần này công lao cho ngươi nhận.”
“Công lao gì?”
“Đương nhiên là cứu chị của A Kiên rồi.” Trư Du Tử vỗ vai Trần Tế Cửu: “Lần này ngươi đi theo Lạc ca qua đó, chỉ cần cứu được nàng, đó là một công lớn. Đến lúc đó đừng nói là Lạc ca, ngay cả A Kiên cũng sẽ lau mắt mà nhìn ngươi.”
Trần Tế Cửu nheo mắt.
Trư Du Tử biết mình đã thuyết phục được Trần Tế Cửu.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Trư Du Tử mặt mày hớn hở: “Nói thật, lần này không biết tên nào mắt nhắm mắt mở đi bắt chị của A Kiên, trêu Lạc ca phải ra tay. Hắn chết chắc rồi.”