Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 149 - Chương 149. Cho Ngươi Một Cơ Hội

Chương 149. Cho ngươi một cơ hội
Chương 149. Cho ngươi một cơ hội

“Ngươi có bị nhầm hay không vậy?” Nhan Hùng ngây ra: “Ngươi đến chỗ của ta nhờ giúp đỡ, nhưng ngược lại là giúp đỡ ta?”

Ngay cả Hà Kim Quý đứng bên cạnh cũng cảm thấy giống như nằm mộng. Đầu óc của Thạch Chí Kiên quả thật có chút nằm ngoài dự đoán.

Thạch Chí Kiên đứng dậy, chỉnh lại cà vạt: “Nhan gia, ngươi là người thông minh, ngươi cũng biết tình thế hiện tại là như thế nào. Ta giúp Lạc ca ngồi lên được vị trí tổng thanh tra, hạ bệ ngươi, đoán chừng ngươi hận không thể phân thây ta thành trăm đoạn.”

Nhan Hùng trợn mắt.

Hà Kim Quý tự nhủ trong lòng, ngươi nói còn nhẹ đấy, Nhan gia đã sớm bầm thây ngươi thành vạn đoạn rồi.

“Nhưng hiện thực sẽ không vì ngươi không chịu thua mà thay đổi. Sai thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng vững. Nhan gia, có mấy lời ta không cần nói ngươi cũng hiểu là có ý gì.”

Nhan Hùng nhướng mắt: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”

“Sai, là ta đang nhắc nhở Nhan gia. Bây giờ là một cơ hội. Ngươi giúp ta chẳng khác nào lấy lòng Lạc ca. Mối quan hệ vốn mâu thuẫn giữa các ngươi sẽ trở nên hòa hoãn. Lạc ca làm người rất thực tế. Nhan gia ngươi là nhân tài. Hắn sẽ không bỏ ngươi mà không dùng đến. Chỉ cần Nhan gia chịu thiệt thòi một chút, sau này ngươi vẫn là chánh thanh tra, vẫn là Nhan Hùng quát tháo phong vân.”

Hà Kim Quý tiến lên phía trước: “Nhan gia, hắn nói hình như rất có lý.”

Nhan Hùng nói: “Cút sang một bên.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cái khác ta không cần phải nói, cơ hội dành cho ngươi đấy, Nhan gia ngươi nên tranh thủ. Tạm biệt.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên quay người muốn rời đi.

Tròng mắt Nhan Hùng đảo một vòng, bỗng nhiên cắn răng đứng dậy nói: “Bì Đặc Kiên, à không, Thạch tiên sinh. Chị của ngươi tên gì?”

Vịnh nước cạn, biệt thự Lôi Lạc.

Trong phòng làm việc, rầm rầm.

Trư Du Tử đổ xấp văn kiện mà cái đám nịnh bợ Lôi Lạc nhờ mang đến lên bàn.

Văn kiện thì rơi đầy đất, còn trên bàn là những xấp đô la Hồng Kông mới tinh. Đồng thời, tất cả đều là tờ một nghìn, chồng chất như núi.

Nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy, Trư Du Tử hưng phấn nói: “Lạc ca, không ngờ đám người mượn gió bẻ măng này lại ra tay hào phóng như thế. Ở đây có hơn ba triệu lận.”

Trư Du Tử nói xong, hắn thấy Lôi Lạc không vui mừng như hắn đã nghĩ.

Lôi Lạc tay kẹp điếu xì gà, bắt chéo chân ngồi trên ghế: “Trư Du Tử, ngươi có thấy kỳ lạ không? Trước kia không có tiền, ta thích nhìn thấy nhiều tờ tiền như vậy. Ta cũng rất thích ngửi mùi của những tờ tiền này.”

Lôi Lạc cầm một xấp tiền mặt, ngửi một cái rồi lại vung tay ném đi.

“Nhưng bây giờ, rốt cuộc ta không bao giờ có thể lấy lại được sự phấn khích như trước đây, cũng như cảm giác có thể khiến cho nhịp tim dã tâm của ta có thể đập mạnh.”

Trư Du Tử sửng sốt nheo mắt, những thớ thịt mỡ run lên trên mặt: “Có thể gần đây là do Lạc ca quá mệt mỏi. Chỉ cần là người, ai mà không thích tiền chứ. Ta rất thích ôm tiền đi ngủ. Vợ nhỏ của ta còn nói ta bất công, yêu tiền còn hơn yêu nàng. Lạc ca ngươi cũng biết, nữ nhân không đáng tin cậy, vẫy là tiền thực tế hơn.”

Lôi Lạc mỉm cười, gõ gõ tàn thuốc: “Ta nhớ rất rõ, khi ngươi bán cao mỡ heo, ngươi rất nghèo. Bây giờ thì sao, nuôi cả mấy bà vợ.”

Trư Du Tử cười hắc hắc: “Còn không phải nhờ phúc của Lạc ca sao? Mặc dù nữ nhân không đáng tin cậy nhưng có thể giúp ngươi làm ấm chăn, thỉnh thoảng cũng sẽ biết nóng biết lạnh với ngươi. Ta thì không nhiều, mới ba người.”

Lôi Lạc cười ha hả một tiếng, dùng xì gà chỉ vào nơi cất quà tặng bên cạnh: “Trong đó có gân hổ, lát nữa ngươi lấy một ít để bồi bổ, đừng để bị nữ nhân oán trách sức lực không đủ.”

“Lạc ca, ngươi đừng có khinh thường ta. Ta mạnh lắm đấy.” Trư Du Tử chống nạnh, cả giận nói: “Ngươi cũng biết, trước kia ta và ngươi đi tìm hoa khôi ngàn năm ở Miếu Nhai, ai cũng không giải quyết được, cuối cùng còn không phải bị ta lấy được sao? Dựa vào cái gì? Không phải dựa vào nhan sắc, cũng chẳng phải dựa vào tiền tài, mà dựa vào chính là tiền vốn của ta đủ lớn.”

Lôi Lạc không nhịn được bật cười. Sau khi hắn ngồi vào cái ghế tổng thanh tra, người nào cũng kính cẩn, e ngại hắn. Loại người chịu nói chuyện cười với hắn càng lúc càng ít.

“Được rồi, ngươi ngon, được chưa? Ta phục ngươi đấy.” Lôi Lạc cười đến không ngậm miệng được.

Trư Du Tử thừa cơ nói: “Ta có ngon hơn nữa cũng không hơn được Lạc ca ngươi. Ai mà không biết bên cạnh Lạc ca bây giờ là mỹ nhân sát thủ tiếng tăm lừng lẫy Bạch tiêu thư năm đó chứ.”

Được Trư Du Tử thổi phồng như thế, Lôi Lạc lại càng cười vui vẻ hơn. Đúng lúc này, Trần Tế Cửu bước vào, nhìn thoáng qua Trư Du Tử rồi mới đến bên cạnh Lôi Lạc nói nhỏ vào tai mấy câu.

Sắc mặt Lôi Lạc hơi thay đổi, điếu xì gà trong miệng nhấp nhô mấy lần rồi mới nói: “A Kiên này rất thú vị. Chị của hắn xảy ra chuyện, hắn không đến tìm ta, lại chạy đến tìm Nhan Hùng.”

Trần Tế Cửu nghe không ra lời này của Lôi Lạc là vui hay giận. Nói chính xác, sau khi Lôi Lạc trở thành tổng thanh tra, hắn trở nên không giống như trước kia, vui buồn không lộ, khiến cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

“A Kiên này dài dòng quá. Muốn giúp Lạc ca ngươi thì cứ nói thẳng, lại còn lén lút chạy đi lập công.” Trư Du Tử đột nhiên lên tiếng.

Trần Tế Cửu kinh ngạc nhìn Trư Du Tử.

Lôi Lạc phun ra một ngụm khói: “Nói đi, hắn giúp ta như thế nào?”

Hết chương 149.
Bình Luận (0)
Comment