“Đúng rồi, A Quý, bà cả, bà nhị, bà ba, còn có bà tư đi đâu hết rồi? Tại sao không thấy bóng dáng các nàng?”
Miệng Hà Kim Quý giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Nhan Hùng là loại người nào chứ, nhìn biểu hiện của Hà Kim Quý là biết chuyện gì xảy ra. Hắn quơ lấy tách trà ném hết xuống đất: “Bốn xú nữ nhân chết tiệt. Các nàng sợ ta yêu cầu các nàng trả lại tơ lụa, đồ trang sức chứ gì? Cho dù Nhan Hùng ta nghèo túng cũng không lấy tiền trong tay nữ nhân của mình.”
Hà Kim Quý vội nói: “Bốn thái thái cũng là vì lo lắng cho ngươi hỏa khí nhiều quá, sợ ngươi tức giận, cho nên các nàng mới trốn đi.”
“Trốn hay thật. Bình thường thì lải nhải, bây giờ thì lỗ tai cũng được yên tĩnh rồi.” Nhan Hùng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại phun ra lửa.
Đám người nâng cao giẫm thấp bỏ đá xuống giếng tránh hắn thì cũng thôi đi, ngay cả nữ nhân của mình cũng xem mình như ôn dịch. Loại cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
Trong lúc Nhan Hùng đang bực bội, Kê Đấu Cường ở bên ngoài lên tiếng: “Nhan gia, bên ngoài có người tìm.”
“Là tên khốn kiếp nào tìm ta? Ở đây ta không còn đồ nào để trả, bảo hắn cút về.” Nhan Hùng cả giận nói.
“Là Thạch Chí Kiên.”
“Cái gì, Bì Đặc Kiên?” Con ngươi Nhan Hùng đảo vòng một: “Hắn tìm ta làm gì? Đến xem ta làm trò cười à? Hay châm chọc ta?”
“Hắn nói có chuyện quan trọng cần tìm ngươi trao đổi.”
“Tìm ta trao đổi? Hắn là hồng nhân trước mặt Lôi Lạc, cái này mọi người đều biết. Hắn không đi tìm Lôi Lạc, đến tìm ta làm gì? Bảo hắn vào đây đi.” Nhan Hùng nói xong, lại nói tiếp: “Khoan đã, để ta chỉnh lại quần áo, mặt mũi đã. A Quý, ngươi thấy bộ ria xồm xoàm này của ta có cần cạo không? Ngươi hãy chải lại tóc cho ta. Lão tử thua người không thua trận.”
…
Một lát sau, Thạch Chí Kiên được mời vào phòng khách.
Nhan Hùng đã thay quần áo, tinh thần phấn chấn ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, bày ra tư thế của một đại thanh tra, miệng ngậm điếu xì gà lớn, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ôm quyền với Nhan Hùng: “Thanh tra Nhan, chào ngươi.”
Nhan Hùng hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Bì Đặc Kiên, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Nhan gia, gọi ta A Kiên được rồi. Bì Đặc Kiên nghe xa lạ quá.”
“Chẳng có gì xa lạ. Trí nhớ của ta rất tốt. Ta lúc nào cũng dùng cái tên này nhắc nhở mình, lão tử đã bị cái tên Bì Đặc Kiên làm cho chật vật không chịu nổi.”
“Nhan gia, ngươi nói vậy chỉ là vì giận dỗi mà thôi. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cần gì chứ?” Thạch Chí Kiên vừa nói vừa không khách sáo tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó nói với Hà Kim Quý: “Có trà không, cho ta một tách.”
Hà Kim Quý ơ một tiếng, nhìn Nhan Hùng.
Nhan Hùng nói: “Đi đi, còn nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ Nhan Hùng ta ngay cả ly nước cũng không mời nổi. Hữu tình thì uống nước cũng no bụng, vô tình thì ăn cũng không cảm thấy no. Bây giờ ta đang nghèo, chỉ có thể mời Bì Đặc Kiên tiên sinh uống nước cho no bụng mà thôi.”
“Làm phiền rồi.” Thạch Chí Kiên từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.
Rất nhanh nước trà đã được mang lên. Nhan Hùng tưởng rằng Thạch Chí Kiên có chuyện cần mình, cho nên hắn sẽ chủ động lên tiếng.
Nhưng Thạch Chí Kiên vẫn ngồi uống nước, giống như tám đời chưa từng được uống nước qua. Hắn cứ nhấp từng ngụm, chơi đùa với tách trà bằng mọi cách.
Cuối cùng Nhan Hùng không giữ được bình tĩnh: “Được rồi, Bì Đặc Kiên, ta phục ngươi. Ta rất khâm phục tính kiên nhẫn của ngươi. Nói cho ta biết, hôm nay ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì?”
Lúc này Thạch Chí Kiên mới giống như tán gái, nhìn thẳng vào mắt Nhan Hùng. Một giây, hai giây, ba giây. Chờ đến lúc Nhan Hùng sắp không chịu nổi chuyển ánh mắt đi, Thạch Chí Kiên mới ung dung nói: “Ta muốn nhờ Nhan gia giúp đỡ cứu một người. Nàng bị người ta vu oan trộm cắp, đang bị giam ở đồn cảnh sát Loan Tử. Ai cũng biết, thanh tra của đồn cảnh sát Loan Tử Phùng Anh là cấp dưới của Nhan gia. Chỉ cần một câu của ngươi là có thể giải quyết chuyện này.”
Nhan Hùng mỉm cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Xin hỏi người bị giam là cái gì của ngươi?”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trầm xuống: “Là chị của ta.”
Nhan Hùng lại càng cười tươi hơn: “Ồ, thì ra là chị của ngươi. Bì Đặc Kiên, ta càng lúc càng bội phục ngươi. Chị của ngươi bị bắt giam, ngươi vẫn còn ở đây ung dung uống trà với ta. Ta nên nói công phu hàm dưỡng của ngươi rất tốt hay là nói ngươi vô tình đây?”
Thạch Chí Kiên buông tách trà xuống: “Nếu ta nói có chuyện nhờ ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?”
“Không.” Nhan Hùng lắc đầu.
“Vậy là được rồi. Bây giờ thế nào, có phải ngươi đã có chút hiếu kỳ rồi không?”
Nhan Hùng: “Ơ?”
Hắn không thể không thừa nhận, Thạch Chí Kiên làm như thế khiến cho hắn có chút tò mò.
Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Nếu ta vừa đến đã lên tiếng nhờ ngươi, ngọn lửa giận của ngươi sẽ đánh trúng ta. Ngược lại, bây giờ ta ung dung cùng ngươi thưởng thức trà, nói chuyện nhiều với ngươi như vậy, ngươi sẽ sinh lòng hiếu kỳ. Như vậy ta mới có chỗ trống để mà nhắm vào chứ.”
Hai mắt Nhan Hùng nhắm nghiền. Bì Đặc Kiên này đúng là, ngay cả cái đó cũng tính toán cho được.
Hắn bỗng nhiên mở mắt: “Được, ta thừa nhận ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại chọn ta? Tại sao ngươi không đi nhờ thanh tra Lôi của ngươi giúp đỡ? Bây giờ hắn là tổng thanh tra, động ngón tay nhỏ là có thể cứu chị của ngươi ra.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Có một nguyên nhân, rất đơn giản, bởi vì ta muốn giúp ngươi.”