Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 147 - Chương 147. Ta Thật Sự Rất Tức Giận

Chương 147. Ta thật sự rất tức giận
Chương 147. Ta thật sự rất tức giận

“Cái gì?” Hào cà thọt sững sờ: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Cẩn thận con mẹ ngươi đấy.

Tít tít.

Thạch Chí Kiên cúp điện thoại.

Hào cà thọt cầm điện thoại, mắt trợn tròn.

Nửa ngày sau, hắn mới phản ứng lại, nhìn chung quanh. Bốn vị đường chủ cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

Câu hỏi thăm của Thạch Chí Kiên thật sự quá lớn, ngay cả bọn hắn cũng nghe được.

Hỏi thăm cả mẹ của Hào cà thọt, người này đúng là có bản lĩnh.

Gương mặt của Hào cà thọt lúc trắng lúc xanh, bỗng nhiên bật người dậy. Bốp một cái, điện thoại rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp! Trước giờ chỉ có ta hỏi thăm người khác, không ai dám hỏi thăm ta.”

Nhìn thấy Hào cà thọt sắp sửa nổi giận, cho dù là đường chủ của bốn băng nhóm lớn cũng không khỏi biến sắc.

Dù sao bốn người cũng là lão giang hồ, tất cả cùng nhau đứng dậy, chắp tay nói: “Hào ca, nếu ngươi có chuyện cần phải xử lý, chúng ta tạm thời xin phép ra về.”

Nói xong, sợ dẫn lửa thiêu thân, không đợi Hào cà thọt lên tiếng, tất cả đã vội vàng chuồn mất.

Mọi người không phải người ngu. Tất cả đều biết Hào cà thọt trời sinh tính cách hung tàn, làm không tốt sẽ dẫn lửa đến trên đầu mình.

Bốn đường chủ vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đại Uy và Tế Uy.

Bọn hắn là vệ sĩ của Hào cà thọt, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể cả gan hỏi Hào cà thọt: “Hào ca, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”

Hào cà thọt nổi giận đùng đùng, chống quải trượng nói: “Tên khốn Thạch Chí Kiên dám mắng ta trong điện thoại.”

Đại Uy và Tế Uy nhìn nhau: “Dù sao cũng phải có nguyên nhân gì chứ?”

“Hắn nói chị của hắn bị cảnh sát bắt. Bị cảnh sát bắt thì có liên quan gì đến ta?”

Rầm.

Hào cà thọt giơ quải trưởng đập nát bình hoa đang đặt bên trái.

“Hào ca, có phải vì viên kim cương hay không?”

Hào cà thọt ngơ ngác một chút, vội quay người lại. Quải trượng đang giơ lên nhắm ngay bình hoa bên phải vẫn còn chưa đập xuống: “Các ngươi điều tra thử, có phải ta oan uổng cho tiểu tử kia không?”

“Vâng, Hào ca.” Đại Uy và Tế Uy vội rời đi.

Hào cà thọt vẫn còn tức giận chưa nguôi, đập quải trượng xuống đất: “Mẹ kiếp, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi vì chị của mình mà mắng ta? Ta tức quá mà, tức quá tức.”

Thạch Chí Kiên cúp điện thoại xong, chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn làm như vậy thật ra là đang cố ý chọc giận Hào cà thọt.

Ngay từ đầu Thạch Chí Kiên không muốn đi lại quá gần với Hào cà thọt, cảm thấy sát khí trên người hắn quá nặng, thường xuyên tiến hành những vụ làm ăn không thể lọt ra ngoài ánh sáng. Tương lai rất có thể trở thành phạm nhân ăn cơm tù. Kết giao với người như vậy chú định không có kết quả tốt.

Cho nên, lần này Thạch Chí Kiên muốn phủi sạch quan hệ với Hào cà thọt. Tốt nhất mỗi người một ngã, cả đời không qua lại với nhau.

Làm xong mọi thứ, Thạch Chí Kiên mới lái xe đi tìm người có thể cứu chị của mình ra.

Lần này bắt Thạch Ngọc Phượng đi là thanh tra khu Loan Tử Phùng Anh, biệt danh Đại Đầu Anh, cũng là một nhân vật lợi hại, không phải loại thám viên có thể tùy tiện lừa gạt. Vì thế, Thạch Chí Kiên muốn tìm người có khả năng ngăn cản được đối phương.

Lôi Lạc.

Trần Tế Cửu.

Thậm chí Trư Du Tử bên cạnh Lôi Lạc cũng có thể giải quyết thỏa đáng việc này.

Nhưng Thạch Chí Kiên không lựa chọn bọn hắn mà chọn cừu nhân không đội trời chung với mình, Nhan Hùng.

Tại sao lại lựa chọn Nhan Hùng?

Bởi vì Phùng Anh là cấp dưới của Nhan Hùng trước kia.

Điển hình của một con chó theo đuôi.

Nhan Hùng ra tay còn không phải dễ giải quyết sao?

Vượng Giác, biệt thự Nhan Hùng.

So sánh với tình huống ngựa xe như nước lúc trước, hiện tại trước cửa Nhan Hùng có thể giăng lưới bắt chim. Đừng nói khách mang quà đến chúc mừng, ngay cả cọng lông con chim còn không có.

Trong phòng khách vắng vẻ vốn đầy ắp quà tặng của khách giờ đã không còn. Những bức thư pháp mà Nhan Hùng thích nhất cũng bị người ta tháo xuống hết, nhìn trống rỗng.

Nhan Hùng ngồi trên xích đu, đung đưa qua lại. Bên cạnh hắn đặt một chiếc radio. Trên radio đang phát khúc Quảng Đông Khách Đồ Thu Hận.

Thân tín của Nhan Hùng là Hà Kim Quý đứng bên cạnh. Tất cả người hầu, quản gia đều được gọi đến toàn bộ.

Nhan Hùng vừa đánh nhịp vừa hát: “Cơn gió mùa thu cứ như vậy thổi qua cả cuộc đời, muốn Nhan Hùng ta u sầu tựa như một ngày bằng một năm.”

Hà Kim Quý ở bên cạnh nhịn không được khom người nói: “Nhan gia, ngươi hát sai rồi thì phải?”

“Không sai đâu, ta đang rất tỉnh.” Nhan Hùng thuận tay cầm tách trà trên bàn, nheo mắt nhấp một ngụm, để nước trà nhấp nhô trong miệng, thấm ướt yết hầu, lúc này hắn mới nuốt xuống.

“Mấy năm qua, đám khốn kia không phải chạy đến yêu cầu thì gọi điện thoại uy hiếp, bắt ta phải nhổ ra những thứ đã nuốt vào bụng.”

“Vàng bạc châu báu thì còn dễ nói, thế nhưng bào ngư nhân sâm thì sao? Ta ăn hết mất rồi, chẳng lẽ bảo ta ói ra? Đúng là một đám khốn kiếp.”

Hà Kim Quý đương nhiên hiểu lời này của Nhan Hùng là có ý gì.

Lúc trước, tất cả mọi người đều cho rằng Nhan Hùng sẽ lên chức, trở thành chánh thanh tra mới của ba khu Du Tiêm Vượng. Tất cả đều mang quà tặng đến nịnh bợ, không ngờ chỉ trong một đêm, tình thế thay đổi. Lôi Lạc chẳng những lên chức, hơn nữa còn đạp Nhan Hùng xuống.

Từ đó, đám người đến tặng quà vội đến cửa đòi lại quà tặng.

Nhan Hùng đồ còn chưa ấm túi tất cả đều phải trả lại hết, nhưng những thứ đã ăn thì trả lại như thế nào?

Hết chương 147.
Bình Luận (0)
Comment