Chạng vạng tối.
Thạch Chí Kiên bận rộn cả một ngày, một lần nữa lái xe quay về Thạch Giáp Vĩ. Hắn vừa đậu xe, chỉ thấy Lưu tam ca buổi sáng còn định dội nước tiểu vào xe của hắn đã kêu to: “A Kiên, nhà các ngươi xảy ra chuyện rồi. Mau về nhà xem sao đi.”
Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc, không quan tâm đến việc khóa cửa xe đã vội vã chạy lên lầu.
Trên đường đi, ánh mắt của hàng xóm nhìn hắn vô cùng quái dị.
Thạch Chí Kiên cảm thấy không đúng, vội chạy như bay về phía nhà mình.
Vừa vào đến cửa, hắn thấy cửa nhà mở toang. Hắn tiến vào một bước, bên trong là một cảnh tượng hỗn độn. Nồi, chảo, gối và ga trải giường rơi khắp sàn.
Ăn trộm vào nhà?
Đây là phản ứng đầu tiên của Thạch Chí Kiên.
Nhưng Thạch Chí Kiên nhìn thấy bà Ba Chu ôm Khương Mỹ Bảo đang ngủ ngồi ở đầu giường: “A Kiên, rốt cuộc ngươi cũng đã về.”
“Bà Ba, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bà Ba run rẩy muốn đứng lên, nhưng bởi vì bà đang ôm Bảo Nhi, tuổi tác lại quá lớn nên đứng không nổi.
Thạch Chí Kiên bước lên đằng trước giúp đỡ Bảo Nhi xuống.
“Ngươi trở về là tốt rồi. Ngọc Phượng bị cảnh sát bắt, nói nàng trộm kim cương gì đó. Nhà các ngươi bị lục soát một lượt. Ngọc Phượng thế nhưng là người tốt, bình thường luôn giúp ta nấu cơm xách nước, còn lén đưa tiền cho ta. Đáng tiếc tuổi của ta đã lớn không làm gì được, chỉ có thể giúp một chút xíu mà thôi.”
Đầu Thạch Chí Kiên ông một cái: “Chị của ta bị bắt? Bị bắt đến cục cảnh sát nào?”
“Nghe nói là bên Loan Tử.” Bà Ba Chu nói: “Ngươi nhanh qua đó xem một chút đi. Bảo Nhi có ta chăm sóc được rồi.”
Dưới ánh đèn, Bảo Nhi ngủ rất ngon, chỉ là khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Nơi mềm mại nhất của Thạch Chí Kiên giống như bị đâm một dao.
“Vất vả cho bà Ba rồi. Ta sẽ đưa chị của ta về ngay thôi.”
Thạch Chí Kiên quay người bước ra khỏi phòng. Lúc này, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng.
Trong lúc Thạch Chí Kiên cho rằng bọn họ sẽ chế giễu hắn…
Xú Ngư Minh bình thường không hợp với Thạch Ngọc Phượng nhất đột nhiên nói: “A Kiên, ngươi nhớ mang chị của ngươi về nhanh đấy.”
“Đúng vậy, mặc dù nàng hơi nghiệp miệng một chút, nhưng lại là người tốt.” Khánh Lâm tẩu nói.
“Nàng cho ta mượn tiền cho Suy Tử đi học.” Đại Hà Thúc nói.
“Nàng giúp con gái của ta may quần áo.”
“Phượng chân thọt không có ăn cắp đâu. Cho dù chúng ta nghèo, chúng ta cũng nghèo có cốt khí.”
“Nói đúng, nếu cần, ta có thể làm chứng.”
“Ta cũng vậy.”
Mọi người ai cũng tranh nói.
Chẳng biết tại sao trong lòng Thạch Chí Kiên lại cảm thấy ấm áp. Đó chính là hàng xóm. Có lẽ bình thường bọn hắn thích ganh đua, so sánh, khoe khoang, không ngừng mâu thuẫn nhưng khi gặp chuyện cần phân trái phải rõ ràng, bọn hắn lại cùng nhau đứng về một phía.
…
Gặp chuyện không hoảng sợ.
Đây là chuẩn tắc làm việc của Thạch Chí Kiên.
Thông qua hỏi thăm, Thạch Chí Kiên đã hiểu được đại khái tình huống. Hắn không chỉ biết nguyên nhân vụ việc mà còn biết rõ thủ phạm gây ra vụ việc.
Thạch Chí Kiên gọi điện thoại cho Hào cà thọt.
Lúc này, Hào cà thọt đang cùng với lão đại của một băng đảng giang hồ đàm phán mua bán, nói cho chính xác là phân chia địa bàn.
Sau khi Lôi Lạc lên làm tổng thanh tra, hắn đã phân cho Lôi Lạc rất nhiều địa bàn, bao gồm cảng đảo và Tân Giới.
Nhiều địa bàn như vậy, cho dù khẩu vị của Hào cà thọt có lớn hơn nữa cũng ăn không vô. Dù sao thì thành viên của Nghĩa Quần cũng có hạn.
Huống chi bản thân Hương Giang là một nơi long xà tranh đấu. Hào cà thọt biết mình ăn thịt thì cũng phải để người khác uống canh. Mọi thứ không thể làm quá tuyệt đối.
Nhất là địa bàn vốn thuộc về bốn bang phái lớn kia, Hào cà thọt vẫn phải nới lỏng tay, ít nhiều cũng để lại một chút cho đối phương.
Trong lúc Hào cà thọt và đường chủ của bốn băng đảng giang hồ lớn đang họp, Thạch Chí Kiên gọi điện thoại đến.
Tâm phúc của Hào cà thọt là Tế Uy nhận điện thoại. Lúc này, hắn quay sang nói với Hào cà thọt: “Là Thạch tiên sinh gọi.”
Hào cà thọt kẹp điếu xì gà, chỉ điện thoại, cũng lười đứng lên.
Tế Uy cầm điện thoại hai tay đưa cho Hào cà thọt.
Hào cà thọt tự tin nói với bốn lão đại: “Các ngươi chờ một chút, ta nghe điện thoại trước đã.”
Bốn đường chủ nhìn hắn, gương mặt hiện lên sự bất mãn.
Tốt xấu gì bọn hắn cũng là thân phận đường chủ, cũng coi như nhân vật số một số hai trong băng đảng.
Hôm nay, bọn hắn có chuyện nhờ Hào cà thọt, nhiều lúc phái kìm nén sự bực bội không thể phát tác. Ai bảo bây giờ Hào cà thọt là hồng nhân của tổng thanh tra Lôi Lạc chứ.
Nhưng rõ ràng Hào cà thọt không để bọn hắn vào mắt. Trong lúc đang bàn chuyện quan trọng lại tạm thời nghe điện thoại, đây là ý gì? Chẳng lẽ người gọi điện thoại còn quan trọng hơn so với bọn hắn sao?
Hào cà thọt không để ý đến sắc mặt của bốn đường chủ. Hắn chỉ kiêng kỵ bốn lão đại là Bạch Đầu Ông của Hoà Ký, Hướng Đại Lão của Tân Ký, Cát Thiên Vương của Thập Tứ K và Thần Gia của Triều Châu Bang. Còn đám đường chủ hay không đường chủ này, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Hào cà thọt rút điếu xì gà trong miệng, phun ra một làn khói, biểu hiện kiêu ngạo nói vào trong điện thoại: “Alo, A Kiên à, tìm ta có việc gì không?”
Thạch Chí Kiên trong điện thoại nói: “Rốt cuộc viên kim cương là cái quỷ gì thế?”
Hào cà thọt ngây ra một lúc: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chị của ta bị cảnh sát bắt rồi.”