Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 145 - Chương 145. Thiến Nó!

Chương 145. Thiến nó!
Chương 145. Thiến nó!

Thạch Chí Kiên bó tay: “Thiếu gia thân yêu của ta, một chút xíu của ngươi đủ cho dân chúng phấn đấu cả đời đấy.”

“Điều này thì ta biết, nhưng ta muốn ký hợp đồng với Nhiếp Vịnh Đàn, nàng mở miệng ra là đòi năm trăm nghìn. Ta chắp vá lung tung mới kiếp được hai trăm nghìn, vẫn còn thiếu ba trăm nghìn.”

“Ngươi bảo họ Nhiếp đòi ít một chút, hoặc cũng có thể ghi phiếu nợ cho nàng.”

“Làm sao mà được, dù gì người ta cũng là mỹ nhân mà.”

“Thế ngươi đối với ta như thế nào? Nói thế nào ta cũng đẹp trai mà.”

“A Kiên, ngươi đừng nói đùa, ta nghiêm túc đấy.”

“Ta cũng rất nghiêm túc. Đúng rồi, tại sao café còn chưa mang lên? Nhớ kỹ, chúng ta là con nợ và chủ nợ đấy.”

“Này, ngươi nói vậy là có ý gì? Sợ ta ngay cả tiền café cũng trả không nổi?”

“Không phải sợ. Lần trước là người nào đó nói mà.”

“Được rồi, coi như ta biết rõ con người của ngươi.” Từ tam thiếu giận dỗi.

Thạch Chí Kiên thấy Từ tam thiếu tức giận, hắn thở dài mềm lòng: “Ta cũng muốn giúp ngươi lắm nhưng ta không có tiền.”

Từ tam thiếu bật cười: “Ngươi mà không có tiền? Ta nghe A Tường nói, cái hôm khai trương ngươi kiếm được sáu trăm nghìn tiền hồng bao mà.”

“A Tường đâu? Để ta đánh chết hắn.”

“Ngươi đừng quan tâm A Tường ở đâu. Tóm lại, trong tay ngươi có tiền hay không, ta biết rất rõ.”

Thạch Chí Kiên chồm người gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Vậy ngươi cho ta một lý do để giúp ngươi đi. Tuyệt đối không được nói chúng ta là bạn. Ta nghèo, không đeo chân nổi công tử phú gia như ngươi đâu.”

“Lý do là, ngươi sẽ là cổ đông của vũ trường.” Từ tam thiếu nói: “Có nhớ lần trước ta đã nói qua không, ta cho ngươi 10% cổ phần. Có cổ phần thì sẽ là cổ đông. Bây giờ vũ trường gặp khó khăn, ngươi có thể không giúp sao?”

Thạch Chí Kiên trợn mắt: “Ngươi đúng là gian trá. Lấy 10% cổ phần để phỉnh ta sáu trăm nghìn. Bây giờ lại chuẩn bị phỉnh ta tiếp sao?”

“Phỉnh là gì?”

“Là lừa bịp đấy.”

“À, vậy coi như ta đang lừa bịp ngươi đi. Bây giờ ngươi hãy cho ta một lý do không giúp ta?” Từ tam thiếu hỏi lại Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Là vì ngươi xấu xí, được không?”

“Cút.”

….

Café được mang lên.

Thạch Chí Kiên dưới sự cầu khẩn của Từ tam thiếu, cuối cùng đồng ý cho mượn hai trăm nghìn đô la Hồng Kông, còn một trăm nghìn thì Từ tam thiếu tự nghĩ cách giải quyết. Mặc kệ là bán xe, bán nhà hay đến Lan Quế Phường bán mình, dù sao Thạch Chí Kiên không có tiền thì cũng không giúp được.

Từ tam thiếu dọa dẫm cả nửa ngày, thấy Thạch Chí Kiên không bỏ ra được nữa, suy nghĩ của hắn chuyển động, nói muốn đổi hai trăm nghìn mà Thạch Chí Kiên giúp thành cổ phần. Như vậy, Thạch Chí Kiên đã có được 30% cổ phần.

Thạch Chí Kiên im lặng.

Không hổ là con trai của người làm ăn lớn, rất biết tính toán.

Trên thực tế mọi người đều biết rõ, ở thời đại này, chỉ cần vũ trường có bối cảnh hậu thuẫn, trên cơ bản sẽ kiếm bộn tiền. Từ tam thiếu chỉ là uyển chuyển biểu đạt lời cảm ơn đối với Thạch Chí Kiên.

Nói trắng ra, vũ trường Bobo trên thực tế là một con gà vàng, chỉ là chưa đẻ trứng mà thôi.

“Này, khi nào thì vũ trương Bobo của ngươi sẽ khai trương?” Thạch Chí Kiên vừa uống café vừa hỏi.

“Đã chọn ngày rồi, ngày 15 tháng 12.” Từ tam thiếu đáp.

“Ngày tốt này là gì? Sinh nhật ngươi, hay sinh nhật cha của ngươi?”

“Cút, là sinh nhật của Bobo.”

“Là con chó của ngươi?”

“Con chó nào? Đó là chó Poodle của Anh.”

“Xem ngươi thương nó chưa kìa?”

“Còn cần phải nói sao. Ta coi nó như con trai vậy. Nó là một con chó ngoan biết nghe lời, vừa quý tộc, lại vừa nhã nhặn. Đúng rồi, hôm nay ta cũng mang nó theo đấy.”

“Bobo, ngươi đâu rồi?” Từ tam thiếu gọi to.

Thạch Chí Kiên bỗng nhiên nói: “Tam thiếu, con chó Poodle Anh quốc của ngươi có phải màu vàng không?”

“Đúng rồi.”

“Nó có đeo một chiếc vòng kim loại quanh cổ?”

“Đúng.”

“Vậy thì đúng rồi, nó đang làm chuyện đó với một con chó cái.” Thạch Chí Kiên chỉ vào một nơi hẻo lánh.

“Mẹ kiếp, my baby.” Từ tam thiếu kêu to.

Thạch Chí Kiên lắc đầu.

Cha nào con nấy.

Lúc chia tay với Từ tam thiếu, Thạch Chí Kiên thuận tiện nhắc đến việc đưa người vào ngân hàng làm việc. Đây là lời dặn dò của Thạch Ngọc Phượng, hắn nhất định phải làm cho thỏa đáng.

Vốn tưởng rằng Từ tam thiếu sẽ phải suy nghĩ một chút, không ngờ đối phương đáp ứng rất hào phóng.

“Chỉ cần có đủ học vấn, chịu khó làm việc thì vào làm được thôi.” Từ tam thiếu đá một cái vào con Bobo đang không ngừng nhìn con chó cái.

“Đúng rồi, còn có một việc, ngươi có quen với đại minh tinh hoặc diễn viên nào không?”

“Nhiếp Vịnh Đàn có tính không?”

“Coi như ta chưa nói đi.”

“Ngươi tìm minh tinh làm gì? Muốn cua gái sao?”

“Ta tìm bọn hắn làm người phát ngôn.” Thạch Chí Kiên nói: “Ta muốn xây dựng thương hiệu thực phẩm của riêng mình.”

Từ tam thiếu gật đầu: “Dã tâm của ngươi rất lớn. Muốn tìm minh tinh thì dễ thôi, đến Thiệu thị đi. Ở đó có nhiều minh tinh nhất, nam đẹp trai nữ đẹp gái, hoặc đơn giản là tài trợ cho phim của bọn hắn. Việc này hiệu quả hơn bất kỳ quảng cáo nào khác.” Hắn lại đá Bobo đang tru lên với con chó cái.

Thạch Chí Kiên gật đầu. Có vẻ như tài trợ phim cho Thiệu thị cũng không tệ. Hắn chỉ tay kẹp điếu thuốc về phía Bobo, đưa ra đề nghị: “Thiến nó!”

Hết chương 145.
Bình Luận (0)
Comment