“Tôn nữ sĩ, ngươi làm như vậy có phải quá đáng rồi hay không?” Dù sao hiệu trưởng Lý cũng là người đọc sách. Hắn cảm thấy làm như vậy có chút xúc phạm.
Quý cô cười nhạo một tiếng: “Quá đáng hay không thì ta không biết. Ta chỉ biết mọi người thích như vậy.”
“Đúng vậy, mau giám định đi.” Mọi người lại ồn ào.
Hiệu trưởng Lý bó tay, vội nhìn về phía Trịnh tiên sinh.
Trịnh tiên sinh có vẻ rất bình tĩnh, cũng rất chân thành.
Hắn tiếp nhận viên kim cương màu xanh, từ trong ngực lấy ra một chiếc kính lúp nhỏ chuyên dùng để định giá đồ trang sức nhìn viên kim cương.
Người bên cạnh vẫn còn đang giễu cợt không ngừng.
Quý cô vẫn tỏ ra đắc ý.
Thạch Ngọc Phượng cực kỳ căng thẳng, ôm Bảo Nhi vào lòng, mắt mở to nhìn Trịnh tiên sinh.
Nàng không ngờ sự việc lại lớn đến như vậy. Nếu giám định viên kim cương là hàng giả, mất mặt không quan trọng, nhưng về sau Bảo Nhi làm sao mà đi học được nữa?
Trong lúc Thạch Ngọc Phượng thấp thỏm chờ đợi tuyên án tử hình, vị Trịnh tiên sinh cất công cụ giám định mang theo.
Mọi người cùng nhau nhìn hắn.
Quý cô lại càng đắc ý thúc giục: “Trịnh tiên sinh, ngươi cứ việc nói thẳng, rốt cuộc viên kim cương này là thật hay giả?”
Trịnh tiên sinh nhìn mọi người, đáp: “Là thật.”
“Ha ha, ta đã nói là giả rồi mà… Ơ, cái gì?” Quý cô bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Hiện trường.
Hoàn toàn im lặng.
“Thật? Không thể nào là thật được?” Mọi người bên cạnh giống như được mở rộng tầm mắt.
“Một viên kim cương lớn như vậy cần bao nhiêu tiền?”
“Chẳng lẽ nàng là nữ phú hào thật sao?”
Quý cô mở to con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ viên kim cương lại là thật.
Hiệu trưởng Lý lắc đầu: “Cái này gọi là tự làm tự chịu.”
Quý cô lắc mạnh Trịnh tiên sinh: “Ngươi có nhìn nhầm hay không? Rốt cuộc là ngươi có chuyên nghiệp không vậy?”
Trịnh tiên sinh chán ghét hất tay của nàng ra: “Làm phiền ngươi tin tưởng trình độ giám định của ta.”
“Ta tin cái đầu ngươi đấy. Ngươi là kẻ lừa gạt, làm sao ta có thể tin ngươi?” Quý cô không tiếp tục giữ thể diện nữa, mắng to.
Trịnh tiên sinh nổi giận.
Hiệu trưởng Lý bên cạnh vội quát bảo ngưng lại: “Tôn nữ sĩ, ngươi làm cái gì vậy?”
Lại vội vàng quay sang nói với Trịnh tiên sinh: “Ngươi không sao chứ? Ngươi tuyệt đối đừng nên tức giận. Nữ nhân mà, kiến thức hạn hẹp lắm.”
Trịnh tiên sinh hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng nói: “Có kiến thức hay không không quan trọng. Ta chỉ biết bây giờ phải có người quỳ xuống xin lỗi.”
Mọi người nghe xong, vội cùng nhau nhìn về phía quý cô.
Quý cô mặt xám như tro.
Quỳ xuống xin lỗi?
Đánh chết nàng cũng không muốn.
Chồng của nàng là thanh tra đồn cảnh sát Loan Tử. Nếu việc này truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác?
Nhung trước mắt bao người, làm sao nàng có thể đổi ý?
Lúc này, đầu của Thạch Ngọc Phượng vẫn còn ong ong.
Nàng sao cũng không ngờ kết quả giám định viên kim cương lại là thật?
Ta không phải đang nằm mơ chứ?
Thạch Ngọc Phượng nhéo mặt của mình.
Đau.
Quý cô nghiến răng nghiến lợi, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nàng chậm rãi quỳ xuống trước mặt Thạch Ngọc Phượng.
Mắt thấy đầu gối sắp chạm đất, bỗng nhiên nàng lại đứng thẳng, ngón tay chỉ vào mũi của Thạch Ngọc Phượng: “A, ta biết rồi. Viên kim cương này là nàng ta ăn trộm.”
…
Khách sạn Pennisula.
Từ tam thiếu Từ Thế Huân vẫn ngồi trong quán cà phê trên tầng ba với bộ vest màu đỏ tươi.
Thạch Chí Kiên bước đến, ngồi xuống đối diện với hắn.
“Tam thiếu, ngươi hẹn ta có chuyện gì không?”
“Thế nào, ta nhớ ngươi không được sao?” Từ tam thiếu nhìn Thạch Chí Kiên một chút.
“Ngươi bận rộn như vậy, không ngờ lại có thời gian rảnh rỗi nhớ ta à?” Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy một điếu thuốc đưa tới.
Từ Thế Huân tiếp nhận điếu thuốc đưa lên miệng: “Lửa đâu?”
Thạch Chí Kiên sờ sờ túi: “Chết, quên mang theo rồi. A Tường đâu?”
“Ẩn thân rồi.” Từ tam thiếu oán trách Thạch Chí Kiên: “Lần nào hút thuốc ngươi cũng không mang theo bật lửa.”
Thạch Chí Kiên oán trách lại Từ tam thiếu: “Mỗi lần hút thuốc ngươi cũng không mang theo A Tường.”
Lúc này, nhân viên phục vụ quán café bước đến, Thạch Chí Kiên búng tay yêu cầu diêm.
Diêm ở đây được tặng miễn phí. Có miếng quảng cáo nhỏ phía trên quán café.
Hai người tự mình đốt thuốc.
Thạch Chí Kiên chỉ vào Từ tam thiếu: “Không phải ngươi chỉ có một bộ đồ đỏ này chứ? Lần nào gặp ngươi, ngươi cũng mặc.”
“Ai nói ta có một bộ? Ta có bảy tám bộ lận đấy. Nhưng tất cả đều là màu đỏ. Ngươi cũng biết năm nay là năm tuổi của ta. Năm tuổi thì may mắn không được tốt. A Kiên, ngươi có tin điều này không?” Từ tam thiếu nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên hơi bị ngại khi bị Từ Thế Huân nhìn như vậy, vội dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân: “Tại sao ta lại có cảm giác nổi da gà sau khi nghe ngươi nói xong vậy…”
“Cảm giác của ngươi rất kinh nghiệm.” Từ tam thiếu nói: “Thật ra ta hẹn ngươi là muốn, à, vay tiền.”
“What?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc bật thốt một câu tiếng Anh.
“Ngươi đừng có phản ứng lớn như thế.” Từ tam thiếu ngượng ngùng nhìn chung quanh một chút. Đám thực khách chung quanh đều nhìn sang bên này. Phản ứng vừa rồi của Thạch Chí Kiên thật sự quá lớn.
“Tại sao ta lại không thể phản ứng lớn? Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi vẫn còn nợ ta sáu trăm nghìn đấy. Đến bây giờ một cắc trả nợ ta còn chưa thấy.”
“Cho nên, bây giờ ngươi cho ta mượn thêm một ít. Sau này ta trả cùng với sáu trăm nghìn kia luôn.”
Thạch Chí Kiên hếch hếch mũi chân: “Tam thiếu, ngươi hẳn là đã học được môn toán từ giáo viên thể dục. Ngươi luyện xà đơn lừa đảo rất nhuần nhuyễn đấy.”
Từ tam thiếu đau khổ nói: “A Kiên, ngươi cũng biết, hiện tại vũ trường của ta sắp khai trương, chỉ còn thiếu một chút xíu tiền nữa thôi.”
“Một chút xíu của ngươi là bao nhiêu?”
“Cũng không nhiều, chỉ ba bốn trăm nghìn thôi.”