Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 143 - Chương 143. Quỳ Xuống Xin Lỗi

Chương 143. Quỳ xuống xin lỗi
Chương 143. Quỳ xuống xin lỗi

Cổng trường xảy ra chuyện như vậy, rất nhanh đã có rất nhiều người vây quanh.

Những người này ai nấy đều áo mũ chỉnh tề, đứng chỉ trỏ Thạch Ngọc Phượng: “Này, người này bị làm sao vậy? Điên rồi sao?”

“Đúng là không có tố chất, chẳng khác nào bà điên.”

Quý cô bị Thạch Ngọc Phượng nắm lấy vạt áo cũng không hề sợ hãi, ngược lại càng khinh thường nhìn Thạch Ngọc Phượng: “Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi nhìn xem bộ dạng của ngươi bây giờ giống cái gì? Hoàn toàn là một bà chằn không học thức, không có tố chất. Còn nữa, nếu ngươi còn không bỏ tay ra, ta gọi cảnh sát đấy.”

Thạch Ngọc Phượng không ngờ đối phương đến lúc này mà còn phách lối như vậy, ánh mắt của nàng như sắp phun ra lửa.

“Mẹ, ngươi đừng nóng giận, cũng đừng mắng chửi người.” Bảo Nhi vội đưa tay giật giật gấu áo của Thạch Ngọc Phượng.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng mới nuốt cơn giận, buông quý cô kia ra: “Ngươi nói ai không có học thức? Dạng mắt chó xem thường người khác như ngươi, ta khinh.”

Quý cô khoanh tay, đắc ý cười nói: “Thế nào, đến bây giờ ngươi chết cũng không chịu thừa nhận? Giả bộ giống như kẻ có tiền à? Vừa nãy, khi ngươi xuống xe, ta nhìn ngươi đã cảm thấy khó chịu. Nhất là trên cổ còn đeo một viên kim cương lớn như vậy, nhìn qua giống như đồ giả.”

“Ai… ai nói đồ của ta là giả?” Thạch Ngọc Phượng vội vàng đưa tay chạm vào viên kim cương xanh đeo trên cổ nàng.

“Chậc chậc, chẳng lẽ là thật?” Quý cô chỉ vào Thạch Ngọc Phượng: “Hiện tại ta giúp mọi người phân tích nhé. Thứ nhất, một viên kim cương lớn như vậy lại dùng dây đỏ xâu vào. Một sợi dây đỏ có giá trị bao nhiêu tiền? Ngươi có bệnh à? Tiếp theo, ngươi xem ngươi mặc quần áo kiểu gì, cũng không biết là đồ cũ bao nhiêu năm trước, lại còn lấy ra khoe khoang. Đáng giận nhất ngươi không có tiền, lại đi giả mạo kẻ có tiền, mặc sườn xám đeo kim cương, học đòi người ta ngồi xe tới. Ngươi cho rằng nơi này là trường học nông thôn sao? Nơi này là nơi sang trọng, phụ huynh chúng ta cũng là người cao quý.”

Thạch Ngọc Phượng bị chế giễu đến mức không nói nên lời.

Những người bên cạnh cũng đứng chỉ trỏ.

“Nói đúng lắm, chính là người không có tiền.”

“Viên kim cương kia là giả.”

“Mất mặt quá, lại đi đeo hàng giả.”

“Mẹ, ta sợ.” Bảo Nhi thấy người ta chỉ trỏ các nàng, cô bé vội ôm đùi của Thạch Ngọc Phượng.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng hối hận vì đã đeo món đồ chơi này. Nàng không ngờ đám nhà giàu này ăn nhiều chết no đến mức chế nhạo nàng đeo hàng giả ngay trước mặt nàng.

Thạch Ngọc Phượng làm sao biết, viên kim cương mà nàng đeo quá chói mắt so với nàng.

Đừng nói là quý cô đang chế giễu nàng, ngay cả rất nhiều người bên cạnh cũng nhìn nàng không vừa mắt.

“Bảo Nhi, đừng sợ, chúng ta đi.” Thạch Ngọc Phượng hận không thể tháo viên kim cương màu xanh kia xuống giấu đi, chỉ biết nắm tay Bảo Nhi thoát khỏi hiện trường.

“Ai ui, muốn đi à?” Quý cô lại càng giễu cợt: “Hôm nay ta sẽ cho mọi người xem thử rốt cuộc viên kim cương của ngươi là thật hay giả.” Nói xong, nàng giật viên kim cương màu xanh xuống.

“Mẹ, các ngươi đừng ăn hiếp mẹ của ta.” Bảo Nhi khóc thật to.

“Bảo Nhi, không sao đâu, ngươi đừng khóc.” Thạch Ngọc Phượng vội ngồi xuống ôm lấy Bảo Nhi.

Sau đó, quý cô cầm lấy viên kim cương xanh nhìn thật kỹ rồi nói lớn: “Ngươi nhìn đi, sao viên kim cương này giống hàng thật thế nhỉ?”

“Nếu là thật, tại sao nàng ta lại có thể mang được?”

“Giả đó. Nếu là thật, nàng ta còn ăn mặc quê mùa như vậy sao?”

Chung quanh lại vang lên tiếng giễu cợt.

Đúng lúc này, một âm thanh vang dội vang lên: “Thật ngại quá, vị phu nhân này, có thể cho ta xem viên kim cương đó một chút hay không?”

Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại. Bọn hắn thấy hiệu trường trường cùng với một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đang đứng bên cạnh.

Quý cô nhận ra hiệu trưởng. Hiệu trưởng họ Lý, hắn thường triệu tập phụ huynh đến các buổi hội thảo chuyên đề để thảo luận về vấn đề học tập của con cái, mọi người đều rất kính trọng hắn.

Vị nam nhân trung niên bên cạnh hiệu trưởng Lý nhìn có chút lạ mặt. Người này cũng là người nói những lời vừa nãy.

“Người là ai? Tại sao ta lại phải đưa cho ngươi?” Quý cô khó chịu nói.

Hiệu trưởng Lý lập tức căng thẳng. Hắn nhận ra quý cô này. Nghe nói chồng của nàng làm thanh tra ở Loan Tử, có tiền cũng có quyền. Vì thế, hắn có lòng tốt nhắc nhở: “Tôn nữ sĩ, Trịnh tiên sinh là chủ tịch hội phụ huynh trường chúng ta, đồng thời cũng là chủ tịch hiệp hội châu báu Hồng Kông, ngay cả Chu Đại Phúc của Hồng Kông…”

Không đợi hiệu trưởng Lý nói hết câu, nam nhân trung niên đã mỉm cười ngắt lời: “Ta chỉ là một người bình thường biết giám định châu báu. Nếu ngươi không ngại, ngươi có thể đưa viên kim cương này cho ta xem không?”

Quý cô liếc mắt nhìn nam nhân họ Trịnh. Nàng đã quen thói nâng cao giẫm thấp. Nàng thấy ngay cả hiệu trưởng Lý còn phải tất cung tất kính người này, hẳn đối phương không phải người bình thường. Nàng cười một tiếng nói: “Đương nhiên là được rồi. Trịnh tiên sinh đúng không? Làm phiền ngươi giúp đỡ xem qua rốt cuộc viên kim cương này có giá trị bao nhiêu tiền?” Giọng điệu của nàng khinh miệt, còn tràn ngập trêu tức.

Người bên cạnh đứng xem náo nhiệt thiếu chút nữa cười lên. Một viên thủy tinh đáng mấy đồng tiền?

Quý cô vẫn không ngừng châm chọc: “A, đừng nói là ta không biết nói đạo lý. Nếu viên kim cương này là thật, ta sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi nàng. Ngược lại, nếu viên kim cương là giả, mời nàng cũng quỳ xuống, sau đó lớn tiếng hô to với mọi người ta là nhà quê, ta là tên lừa gạt.”

Hết chương 143.
Bình Luận (0)
Comment